Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

[1shot KyuMin NC-17] Khám


Khám

Tác giả: Rin Paranoid
Thể loại: đam mỹ hóa, yaoi, boylove, moment, smut, biến thái công đáng yêu thụ
Rating: NC-17
Couple: KyuMin
Disclaimer: không ai là của ta nha
Nội dung: khụ, 1 shot, đọc khắc biết
Fic biến thái ra đời bất chợt sau dây phút biến thái của ta turned on :))

Tặng Cáo Nhún m đấy, t thiệt vãi m, chạy ra chạy vào publish như điên =___=lll

Tình hình là kiến thức có hạn cộng với tưởng tượng vô biên, ai có thấy gì khuất mắc thì cứ thông cảm cho ta a, hehe
Cảnh báo nha: Này là biến thái fanfic nha =))))))
———–
Khám
“Số 137, mời bệnh nhân Jo Kyu Hyun.”
Cô y tá mặt có hơi nhíu lại, bao nhiêu nét đẹp rạng rõ của cô xem như cũng đã muốn trôi đi một phần ba. Khổ, ai bảo ngày xưa cô khờ dại đi học làm cái ngành y tá làm chi? Nhan sắc cô như vậy, thiếu điều làm thư kí tổng giám còn dư chân kìa, ai bảo hùng hùng hổ hổ bảo theo đuổi ước mơ làm y tá gì đó, rốt cuộc giờ mới nhận ra hậu quả, tuổi đời cô mới có hai mươi ba mơn mởn xinh tươi, ấy thế mà mỗi ngày đều làm việc còn hơn trâu bò. Vâng, tình hình là mới có độ mười một rưỡi trưa, chính xác là mười một giờ hai bảy phút mười ba giây tính từ lúc cô nhìn vào đồng hồ thì cô đã tay ôm danh sách bệnh nhân đi ra đi vào cái cửa này chính xác là một trăm ba mươi bảy lần ra và một trăm ba mươi sáu lần vào, tính thêm đưa cái người… ân, nhìn cũng cao ráo đẹp trai lắm, đưa người này vào nữa là thành một trăm ba bảy lần đi vào bằng số lần đi ra. Cô đưa mắt nhìn xuống hàng ghế chờ rồi lại thở dài một cái, mặt thừ ra thiếu điều từ hai ba tuổi biến thành bà cô già bốn ba. Haiz~ thời này đàn ông sống thế nào, dùng phần dưới làm công tác hàng ngày hay sao mà đi khám loại bệnh này nhiều thế không biết, đang chờ cũng tầm hơn hai trăm người đi. Haiz~ lại thở dài cái nữa, cái phòng khám thì như cái lỗ mũi mà người thì đầy hơn cái chợ lớn Seoul. Nhìn một vòng quanh phòng khám, tội nghiệp cưng, có ngày cưng sẽ chịu không nổi mà sập cho coi.
Cô y tá trẻ xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi ba bằng cô thôi, cao cao tại thượng khí thế hùng hùng, đẹp trai chói lóa một cái, rốt cuộc lại tự thầm trong lòng, tự nhiên đi làm ở chỗ này làm chi để rồi ngày nào cũng gặp một đống đàn ông ngán đến tận cổ, đẹp như vầy mà chính cô cũng chẳng có tý cảm xúc. Thôi rồi, lạy ba lạy mẹ, con gái thật bất hiếu a.
Cô dẫn nam nhân đi vào trong phòng khám, đặt xuống danh sách bệnh nhân hướng nam nhân nói: “Anh ngồi xuống để tôi đo huyết áp.”
Người nam nhân một mực nghe lời ngồi xuống xoắn lên tay áo để cô y tá đo, xong rồi thì vẫn ngồi im chờ hướng dẫn. 
“Tốt lắm, anh vào bên trong kia thay đồ bệnh nhân rồi vào khám là được.”
Nam nhân gật đầu, chậm rãi bước đến chỗ phòng thay quần áo nho nhỏ. Khi nam nhân đi ra thì chỉ mặc một cái áo váy dài xuống đầu gối màu xanh nhạt của bệnh viện để lộ ra hai đôi chân dài thon thả, nhưng khổ cái… ân, lắm lông.