Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

[1shot KyuMin NC-17] Khám


Khám

Tác giả: Rin Paranoid
Thể loại: đam mỹ hóa, yaoi, boylove, moment, smut, biến thái công đáng yêu thụ
Rating: NC-17
Couple: KyuMin
Disclaimer: không ai là của ta nha
Nội dung: khụ, 1 shot, đọc khắc biết
Fic biến thái ra đời bất chợt sau dây phút biến thái của ta turned on :))

Tặng Cáo Nhún m đấy, t thiệt vãi m, chạy ra chạy vào publish như điên =___=lll

Tình hình là kiến thức có hạn cộng với tưởng tượng vô biên, ai có thấy gì khuất mắc thì cứ thông cảm cho ta a, hehe
Cảnh báo nha: Này là biến thái fanfic nha =))))))
———–
Khám
“Số 137, mời bệnh nhân Jo Kyu Hyun.”
Cô y tá mặt có hơi nhíu lại, bao nhiêu nét đẹp rạng rõ của cô xem như cũng đã muốn trôi đi một phần ba. Khổ, ai bảo ngày xưa cô khờ dại đi học làm cái ngành y tá làm chi? Nhan sắc cô như vậy, thiếu điều làm thư kí tổng giám còn dư chân kìa, ai bảo hùng hùng hổ hổ bảo theo đuổi ước mơ làm y tá gì đó, rốt cuộc giờ mới nhận ra hậu quả, tuổi đời cô mới có hai mươi ba mơn mởn xinh tươi, ấy thế mà mỗi ngày đều làm việc còn hơn trâu bò. Vâng, tình hình là mới có độ mười một rưỡi trưa, chính xác là mười một giờ hai bảy phút mười ba giây tính từ lúc cô nhìn vào đồng hồ thì cô đã tay ôm danh sách bệnh nhân đi ra đi vào cái cửa này chính xác là một trăm ba mươi bảy lần ra và một trăm ba mươi sáu lần vào, tính thêm đưa cái người… ân, nhìn cũng cao ráo đẹp trai lắm, đưa người này vào nữa là thành một trăm ba bảy lần đi vào bằng số lần đi ra. Cô đưa mắt nhìn xuống hàng ghế chờ rồi lại thở dài một cái, mặt thừ ra thiếu điều từ hai ba tuổi biến thành bà cô già bốn ba. Haiz~ thời này đàn ông sống thế nào, dùng phần dưới làm công tác hàng ngày hay sao mà đi khám loại bệnh này nhiều thế không biết, đang chờ cũng tầm hơn hai trăm người đi. Haiz~ lại thở dài cái nữa, cái phòng khám thì như cái lỗ mũi mà người thì đầy hơn cái chợ lớn Seoul. Nhìn một vòng quanh phòng khám, tội nghiệp cưng, có ngày cưng sẽ chịu không nổi mà sập cho coi.
Cô y tá trẻ xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi ba bằng cô thôi, cao cao tại thượng khí thế hùng hùng, đẹp trai chói lóa một cái, rốt cuộc lại tự thầm trong lòng, tự nhiên đi làm ở chỗ này làm chi để rồi ngày nào cũng gặp một đống đàn ông ngán đến tận cổ, đẹp như vầy mà chính cô cũng chẳng có tý cảm xúc. Thôi rồi, lạy ba lạy mẹ, con gái thật bất hiếu a.
Cô dẫn nam nhân đi vào trong phòng khám, đặt xuống danh sách bệnh nhân hướng nam nhân nói: “Anh ngồi xuống để tôi đo huyết áp.”
Người nam nhân một mực nghe lời ngồi xuống xoắn lên tay áo để cô y tá đo, xong rồi thì vẫn ngồi im chờ hướng dẫn. 
“Tốt lắm, anh vào bên trong kia thay đồ bệnh nhân rồi vào khám là được.”
Nam nhân gật đầu, chậm rãi bước đến chỗ phòng thay quần áo nho nhỏ. Khi nam nhân đi ra thì chỉ mặc một cái áo váy dài xuống đầu gối màu xanh nhạt của bệnh viện để lộ ra hai đôi chân dài thon thả, nhưng khổ cái… ân, lắm lông. 

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

[1shot] Chuyện tình yêu của tôi [SungMin version]

Tác giả: Rin_Paranoid
Thể loại: ấm áp, nhẹ nhàng
Cặp đôi: KyuMin, một chút HaeHyuk
Mức Rating: PG-13
Note: Cái này theo ta thì là có chút cọp 'đoạn văn' của người ta, mà chính xác là ở trong mục 'tuyển tập những mẫu chuyện ngắn đầy ý nghĩa p3' trong thukho.wordpress.com. Thế cho nên, cái này có thể cho là đạo văn không ha? Này ta không rõ, chỉ là sau khi đọc xong truyện trong thukho.wp, ta ngay sau một đêm mất ngủ liền nghĩ ra, và thế là kiềm lòng không đặng mà viết ra thôi ^^~ xin lỗi chủ nhân thukho.wp nhé, nếu nàng không đồng ý cho ta cọp văn một chút thì nói ta, ta sẽ khóa lại shot này a.

---------


Tôi và cậu gặp nhau cũng đã thật lâu lắm rồi.

Ngày đó, tôi một thân mặc bộ quần áo mẫu giáo màu hồng phấn ngồi chơi xây lâu đài cát trong ‘vườn của bé’ – một công viên nho nhỏ của khu dân cư dành cho trẻ nhỏ. Nói về bộ đồng phục mẫu giáo của tôi, lại phải thật đầy cảm kích đến cô giáo trẻ mới ra trường kia quả thật rất sáng tạo đã thiết kế ra bộ đồng phục này, con trai con gái mặc vào cũng đều cho ra một dạng. Toàn bộ đồng phục đều mang một màu hồng phấn nhàn nhạt đặc trưng của con gái, chiếc áo rộng xòe dài xuống tận giữa bắp đùi, cái này chính cô giáo bảo là cho trẻ con dễ dàng nô đùa, mặc áo chật thật rất khó thoát mồ hôi. Đúng vậy, tôi lúc đó đối với bộ đồng phục này là cực kì ưa thích, mặc dù tôi chính thực là một thằng con trai.

Lâu đài cát của tôi đã xây gần xong một nửa. Tôi chậm rãi đưa bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc xẻng đồ chơi hốt cát vào trong xô nhỏ, cố gắng dùng chút lực yếu ớt của mình mà đè chặt cát xuống để mà còn ụp xuống xây tiếp tòa lâu đài mơ ước của tôi.

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Chuyện tình tuổi ấu thơ [2] - End


2.

Chuyện đêm hôm đó, rốt cuộc cha mẹ vẫn là không ai hay biết, chỉ có con trẻ trong cuộc mới biết được tường tận. Hai đứa bé trai ngồi chơi thật vui bên chiếc xu đu nho nhỏ trong công viên dành cho trẻ nhỏ, hết cười lại nói, hết nói lại nhìn nhau, hết nhìn nhau rồi thì rốt cuộc chịu không được mà hôn môi, hôn xong rồi lại cười, và cứ như thế tuần hoàn luẩn quẩn, mãi cho đến khi bé trai đáng yêu không thể nào kháng cự lại cơn buồn ngủ ập đến, hé miệng ngáp dài một tiếng thì cậu trai mới dừng lại tay đưa đu, nhìn tràn ngập yêu thương vào bé trai:

“Minnie, về thôi!”

Cậu trai thì thông minh lanh lợi rồi, lên trường dù có ngủ gật gù thì bài vở vẫn cứ gọn ghẽ dễ xơi như xơi thịt đùi gà, nhưng còn bé trai kia thì không phải. Bé là người học đúng lớp theo đúng tuổi, đầu óc cũng không phải thuộc dạng trời sinh đã giỏi, thế cho nên đi học là phải ngoan, phải chăm, phải cố gắng nỗ lực hết mình thì may ra mới có cơ hội được học sinh giỏi mà làm cho cha mẹ vui lòng, đền ơn nuôi nấng suốt tám năm qua, chứ nếu không chắc chắn cha mẹ sẽ khóc thành đám tang. Mà tuổi chừng này chính là tuổi để ăn để ngủ chứ đâu phải tuổi để thức khuya dậy sớm bàn chuyện tương lai, vì thế giấc ngủ là rất cần thiết cho bé trai, vậy thì sớm về nhà để cho bé ngủ, mặc dù trong lòng cậu trai thực không muốn, nhưng mà chẳng còn cách nào khác, cậu không muốn hại bé trai ngày mai vì ngủ gật trong lớp mà bị thầy cô tét mông tròn đâu nha.

Lại nói, chứ cậu trai ngủ trong lớp thì không bị tét mông à? Câu trả lời thực đơn giản, như thế nào có thể tét mông cậu? Thầy cô còn phải nể cậu một bậc chứ nói chi là…

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

Chuyện tình tuổi ấu thơ [1]

Tác giả: Rin_Paranoid
Thể loại: pink lả chả, moment
Mức rating: PG-13
Cặp đôi: KyuMin
Độ dài: twoshots
Disclaimer: không ai trong fic là của ta
Lịch post:
[1] 2/8/2011
[2] 3/8/2011
Ý tưởng dựa trên video: Youtube sẽ được cập nhật ở shot thứ 2
Cảm ơn: Cáo Nhún đã send cho cái vid, mặc dù mi chửi bậy ta, dọa ta không ngừng = =ll
---------

1.



“A~” 

Một cái mông tròn tròn vểnh vểnh nhô ra khỏi ban công tầng hai của một căn nhà ở khu chung cư, tiếp theo là một thân cảnh con nít bụ bẫm mũm mĩm từ từ di chuyển thực chậm, thực cẩn trọng theo sợi dây làm từ quần ảo gút lại thành dây, một đầu buộc vào một thanh trụ của hàng rào ban công, buông thõng xuống mặt đất. Nhìn xem nhìn xem, đây là con cái nhà ai mà vào giữa đêm giữa hôm như thế này lại trèo lầu trốn ra khỏi nhà như vậy? Mà nhìn vào đứa nhỏ này xem chừng cũng chỉ mới bốn năm tuổi đầu, nói trốn nhà đi bụi thì cũng không đúng, vậy rốt cuộc là bé trai này muốn làm cái gì a?

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chờ [10]

10.

Kể từ cái ngày bé Mẫn nhi nhỡ dại mà đi ôm ấp đứa con gái độc nhất vô nhị của lão nghĩa phụ hiện tại kia của bé thì phiền phức cứ như thế mà nhân đôi đổ ập lên đầu bé, thật hảo tội nghiệp! Chuyện là, sau ngày đó, Thiện Khuê ngay cả con đỉa còn thua nàng, nàng bám Mẫn nhi như keo dính chuột gỡ hoài không ra, mọi lúc mọi nơi đều dính chặt với Mẫn nhi đáng yêu nhưng cũng đáng thương kia, từ lúc mới mở mắt đã thấy hình ảnh nàng ịnh trước mặt cho đến ngay cả thời gian Mẫn nhi đi nhà xí nàng cũng không tha. Ách, này là bảo nàng ta ngay cả lúc Mẫn nhi đi nhà xí cũng vào đứng ngó cùng ngửi sao? Nàng bệnh chắc? Không phải nha, đừng có hiểu nhầm, nàng lúc đó chính là ngồi trước cửa nhà xí tự chơi với bàn tay với tóc của mình giết thời gian chờ Mẫn nhi hành sự xong đi ra thì lại bắt đầu dính vào thôi. Đã thử hỏi nàng, bám như vậy không mệt sao? Nàng đã trả lời như sau: Đi theo trượng phu của mình là chuyện phận nữ nhi phải làm, như thế nào lại bảo mệt? Nói xong còn khuyến mãi thêm một cái đá lông nheo, hảo rợn người a. Không những Mẫn nhi phải chịu đựng nàng mà còn phải thêm cái gánh gồng cha mẹ vợ tương lai. Vâng, lão vương gia đã quên nhiệm vụ của mình, đem niềm vui tưởng bở con gái có chỗ gửi gắm kia làm lác mắt ra, cho nên trí nhớ lão tạm thời cho vào sọt chờ ngày sọt lủng thì nhớ lại. Hai vợ chồng lão vương gia cứ ngày đêm chăm sóc cho con rể tương lai, hết cười lại dùng giọng nói nhão nhão hảo buồn nôn kia ra dọa bé, làm bé thực hận mình không thể tàng hình đi cho rồi. Ông trời là muốn đày đọa bé hay sao?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Chờ [9]

 Giới thiệu nhân vật:
1. Lý Thịnh Mẫn = Lee Sung Min
2. Lý Đông Hải = Lee Dong Hae
3. Lý Hách Tể = Lee Hyuk Jae
4. Lý Thiện Khuê = Sunny (SNSD)
5. Lâm Duẫn Nhi = Yoona (SNSD)

Lời lão bản: bon chen đam mỹ cổ trang, từ ngữ lẫn lộn (hảo đau lòng T_T)
-------------


9.

Ông mặt trời đỏ chói như ngọn lửa hừng hực đã nhô cao lên tận đỉnh, ban ánh sáng rực rỡ tươi đẹp xuống nhân gian, kêu gọi con sâu lười, ách, không lười nhưng ngủ nhiều đang nằm trên chiếc giường nho nhỏ xinh xinh dành cho trẻ nhỏ trong phủ vương gia Lý Thành Long.

Nhắc đến đây liền sẵn tiện giới thiệu về quê hương thứ hai của bé Minnie đáng yêu -  Trung Quốc phồn hậu, hiện tại đang dưới sự cầm quyền của vương triều nhà Lý, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Hoàng thượng đương triều chính là Lý Thành Vân, bốn mươi tám tuổi, có duy nhất độc tôn một đứa con trai mang tên Lý Hách Tể -  thái tử đương triều, năm nay bằng tuổi bé Minnie nhưng nhỏ hơn ba tháng ba ngày, biệt danh: Khỉ nhốn.

“Oa~ cục cưng của chúng ta đã mở mắt tỉnh dậy rồi đấy à? Ô tiểu tổ tông của ta, lại cho ta ôm một cái nào~” 

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

[Fanfic KyuMin] Zoom cận cảnh [1]

Tác giả: Rin_Paranod
Thể loại: đam mỹ hóa, fanfic, 2shot, yaoi, BL, moment
Cặp đôi: KyuMin
Mức rating: NC-17
Disclaimer: Không ai trong fic là của lão bản.
Tình trạng xuất bản: không rõ
Lời lão bản: cọp pi phong văn Mê Dương đại tẩu tẩu
Cảnh báo: cọp pi phong văn Mê Dương đại tẩu tẩu
------------
1.


Tivi bật mở, hiện tại là đang chiếu bộ phim ‘tam thê tứ thiếp’ đang cực kì cực kì nổi tiếng, cậu – Lee Sung Min đang ngồi thất thần với một con mắt dán vào tivi, một con mắt còn lại đang dán vào quyển tạp chí playboy mới ra. Aizzz, thở dài một tiếng, nhìn thân thể nam nhân trong hình xem, đường cong mỹ mãn, cơ bụng sáu múi rắn chắc khiến gái nhìn nhỏ dãi nam nhìn thèm thuồng, aizz, còn có chỗ này, còn có chỗ này cực bự cực nhô to. Tưởng tượng chút đi, trong hình chụp mà còn to như vậy, khi móc ra rồi không biết là to như thế nào nha. Cậu cuối cùng nhếch miệng lên cười một cái, to bằng lão nhà cậu hay không chứ. Xì, lại chẳng thèm phí một con mắt mà nhìn quyển playboy trên tay, cậu không thương xót mà ném nó vào một xó, ngày mai lão kia tỉnh dậy nhặt được thì xem, không thì khỏi xem đi. Cậu đưa trọn hai con mắt lên nhìn tivi, aizzz, lại thở dài lần nữa, hậu cung trăm người mà chỉ có một lão vua duy nhất, tranh dành có phải khổ lắm hay không a, mà lão vua kia cũng thật, một mình chơi được nhiêu đó người sao? Cao lắm mỗi lần làm cùng một người là cao rồi. Cậu lại đưa mắt nhìn cơ thể mình cùng cơ thể lão vua trong tivi, cậu đây hẳn là đẹp hơn lão nhiều nha.

Cậu đứng dậy tắt tivi, đi thẳng vào trong nhà tắm cởi quần áo ra, lột sạch đến nỗi trên thân chỉ còn lại một chiếc quần lót màu trắng. Cậu đứng ngắm nhìn trong gương. Ách, khuôn mặt thì đẹp trai rồi, dù không phải là ngời ngời nhưng có thể dùng từ xinh đẹp đáng yêu mà mô tả cậu a. Nào, chu môi một cái, chuẩn, nháy mắt một cái, chuẩn nốt. Còn cơ thể, cậu béo nhưng không phì, ngực nở vai rộng, cơ bụng cũng gọi là có chút chút, chân thì dù ngắn nhưng thẳng, eo không có nhưng vừa tay ôm, này thì cậu cũng là quá tuấn mỹ đi chứ. Hoàn hảo! Lại nhìn đến chỗ nam tính kia, ầy, nhô ra cũng đâu có đến nỗi thua tên nam nhân trong tạp chí playboy vừa nãy đâu, cũng gọi một chữ ‘oách’ đấy chứ. Cậu nhìn lần nữa cơ thể trong gương, tức thì rơi vào trong mộng.   

[Fanfic KyuMin] Chờ [7][8]

7. 

Luận theo quỹ đạo di chuyển không theo quy luật của tinh cầu SME thì khả năng va chạm với các tinh cầu khác là rất cao, tuy nhiên, dưới năng lượng vốn có từ trong dòng máu hoàng gia cùng với sự tiên đoán như thần của các nhà tiên tri Chrystal thì việc ngăn ngừa va chạm vào là không phải là chuyện không thể xảy ra. Các vị đại thần thần trí hơn người ngày đêm luận bàn tính toán bước di chuyển của tinh cầu SME, một khi phát hiện ra sẽ có gì trắc trở thì liền báo lên cho  quốc vương, cùng với các vị tiên tri sẽ dự đoán vận mệnh  khi nào xảy ra, lập tức quốc vương sẽ thân chinh xuất trận, nhưng không phải ra chiến trường mà là đi đến điện đài kêu gọi nguồn năng lượng ẩn, sau bảy ngày bảy đên vận công cùng sự hỗ trợ của tất cả đại tướng hoàng triều làm thay đổi hướng đi của SME, tránh khỏi đường đi sẽ va chạm vào tinh cầu khác. Tại sao phải ngăn cản tinh cầu va chạm nhau? Là vì nguy hiểm? Hiển nhiên không rõ, bởi vì trăm vạn triệu năm kéo dài, SME vẫn chưa lần nào bị va chạm, cho thấy được năng lực tối thượng của các bậc quân vương, mà bởi vì chưa bị va chạm qua, như thế nào có thể biết được thiệt hại? Này chỉ có thể nói là, nếu tinh cầu SME va chạm vào các tinh cầu khác thì khả năng xảy ra chính là: Thiệt hại khó đoán!  

Tháng chín năm một ngàn chín mươi lăm, các vị đại thần nhanh chóng cấp báo lên quốc vương SME có khả năng sẽ chuyển hướng đi, hướng đi lần này của tinh cầu thực sự thay đổi đến lạ, vạn lần khó lường trước được, còn các nhà tiên tri thì tiên đoán rằng, này chính là số trời định đoạt, lần này chắc chắn không thể nào chặn được sự va chạm SME với tinh cầu khác được, còn nói thêm, đây cũng chính là số mệnh đã định cho hoàng tử vương triều, không thể nào cứu vãn.   

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Chờ [5][6]

5.

Lợi dụng thời cơ tất cả mọi người đều hướng tiệc tùng mà hăng say quên đi hết tất thảy mọi chuyện, hoàng tử bé từ trong phòng mình ngồi trên giường cố gắng mà vò đầu bức tóc mặc dù tóc hoàng tử bé chính là kiểu tóc đang thịnh hành nhất SME – đầu đinh ba phân. Nghĩ nhé, vì Minnie mà nghĩ nhé, nào động não động não nào… ấy thế là chỉ sau một khoảng thời gian cực ngắn thì bỗng nhiên trên đầu hoàng tử bé hiện lên một bóng đèn trái chanh 25W  nhấp nháy nhấp nháy, này chính là báo hiệu hoàng tử bé đã nghĩ ra cách rồi nha.

Bé đứng dậy, đeo vào ba lô đựng đầy đủ đồ dùng mà bé đã chuẩn bị từ rất sớm rồi ý, những thứ này quyết định là phải tặng cho Minnie không được thiếu một thứ.

Bước một bắt đầu – một ánh mắt sắc bén chói lên hai đường ánh chớp màu trắng đến chói mắt, đá lông nheo một cái – vẫn câu nói cũ được nói ra: “Minnie, chờ anh!”   

“Thái Nghiên tỷ tỷ, ta thật đói!” Hoàng tử bé không phải lúc nào cũng mặt mày nghiêm trang đâu, mà là sẽ rất đúng lúc đúng giờ mà trưng ra một bộ mặt thực thực đáng yêu, nay sau một lần gặp Minnie đáng yêu thì cũng cọp pi được thêm một chút. Này là hoàng tử đang mắt long lanh, chụm môi lóng lánh nhìn nữ nô tì Kim Thái Nghiên kiêm luôn chức nhũ mẫu của hoàng tử bé. Nàng có thể kháng cự lại được mị lực của hoàng tử bé được sao? Dĩ nhiên là không thể rồi, bởi vì hoàng tử bé mặc dù chỉ mới có năm tuổi đầu nhưng khuôn mặt đã quá đỗi chững chạc, so với những bé trai cùng tuổi thì tốc độ phát triển cao hơn rất nhiều lần, đây cũng chính là di truyền từ dòng máu của hoàng gia – Hoàng tử bé hiện tại rất chi là tuấn tú đẹp trai không ai sánh bằng khiến cho ngàn cô gái trẻ gặp phải ngất lên ngất xuống, máu chảy thành sông, xác nằm thành bãi.    

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

[No title] [1][2][3][4]

1.


Ánh mặt trời yếu ớt của buổi bình minh đã muộn nhẹ nhàng len lỏi vào chiếc cửa sổ khép hờ, che phủ bởi một tấm màn che màu hồng nhạt bị gió vờn thổi tung bay lên xuống, chiếu rọi lên thân ảnh của một chàng trai trẻ tiều tụy mà cũng chẳng còn sức sống. Khuôn mặt ấy như vậy xinh đẹp, như vậy cuốn hút, nhưng lại bị che phủ bởi một mảng u buồn ảm đạm. Đôi mắt to tròn thất thần cứ nhìn vào khoảng không trung trước mắt, môi lại có chút nhếch lên khẽ cười, mà lại là cười khổ. Cậu ngồi dựa vào mép tường bên cạnh chiếc giường đã muốn bề bộn tứ phía, chăn gối không gọn gàng mà bị vứt tứ tung. Cậu nâng chai rượu trắng trên tay, không chút do dự mà uống, rồi lại cứ uống, uống mãi không ngừng nghỉ. Giọt nước mắt, bỗng chốc lại rơi…  
Tên của cậu trai trẻ ấy là Lý Thịnh Mẫn, năm nay cũng đã gần hai mươi sáu tuổi, hiện đang làm nhân viên  cho tập đoàn Triệu thị – tập đoàn lớn nhất xứ Trung Hoa.
Bàn tay trắng noãn mềm mại đặt xuống chai rượu, cũng chống xuống nâng người mình đứng dậy. Cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thành phố hôm nay tại sao hôm nay yên tĩnh đến lạ.
Người đó, nay đang ở đâu rồi…  

Khúc tự tình của thỏ [10][11]

10.


Bữa ăn của ta, tại sao lại chuyển sang náo loạn đến như thế này? Hắn thì cứ lợi dụng cơ hội, thỉnh thoảng chờ ta đưa thức ăn gần lên miệng thì hắn lại đưa tay ra cầm lấy cổ tay ta, chuyển hướng đưa đũa thức ăn kia vào miệng của hắn, mà còn ghê hơn chính là hắn sau khi đưa thức ăn vào miệng rồi còn say sưa ngậm lấy đũa trong miệng không chịu nhả ra, vẻ mặt vô cùng thất thần tựa như đang bay trên mây. Còn y thì thấy vậy liền chẳng chịu thua về mình, cũng tranh với cả hắn. Ta dừng ăn, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, nghĩa là nhìn mặt hai người bọn hắn ý, bỗng chốc trong đầu lại nghĩ hai người này thật quá giống trẻ con đang tranh giành với nhau đồ chơi vậy. Ách, nếu như vậy không lẽ ta đây chính là đồ chơi để cho bọn hắn phải tranh giành? Không được! Nghĩ như vậy ta đây liền bỗng chốc vì giận mà đỏ bừng cả mặt, tay lia lịa gấp lấy thức ăn, nhai mạnh rồi nuốt xuống, tựa như ta đang tưởng tượng thức ăn kia chính là hai người bọn hắn, mặc cho ta nhai nát, mặc cho ta nuốt trôi xuống bụng.   
Hai người hắn ngơ ra nhìn thái độ của ta bỗng chốc lại tự nhiên biến đổi đến lạ. Nhưng mà nhờ vậy nên lần này lại thêm may mắn cho hắn, cơ hội lần nữa lại đến.  

Khúc tự tình của thỏ [6][7][8][9]

6.


Hắn đi rồi, thực sự đã đi rồi a. Hức, khi nào ta mới có thể gặp lại hắn để đấm vào mặt của hắn một cái thật thật mạnh bằng hết tất cả sức lực của ta rồi đe dọa hắn một câu “bắt đền ngươi đấy” đây trời. Đụng chạm tới Minnie quý giá ta đây thì phải trả một cái giá thật đắt, ta đây là ai? Là Lee Sung Min đó có biết không. Ta nguyền rủa hắn sau này sẽ khổ vì yêu cả đời, hoặc là… hoặc là… để suy nghĩ coi… hoặc là vợ hắn hoặc người yêu của hắn sẽ cắm một chiếc sừng thật to vào lên đầu hắn. Ha ha, thảm hại ghê chưa…
Ta ngây ngô cười lớn (nếu ta không muốn nói là cười rất đểu ý) mà lại đâu biết rằng chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa thôi điều ta nguyền rủa sẽ thành sự thật chứ.
Nhưng mà dẹp qua một bên, chạy tới ôm đệ nhất đệ nhị cục cưng của ta cái đã…
–Á, lão pa, lão ma ơi—   

Khúc tự tình của thỏ [1][2][3][4][5]

1.


Ta tên là Lee Sung Min, là nhân viên  marketing quan trọng của tập đoàn nổi tiếng nhất Hàn Quốc đó nha, không có ta, hỏi công ty đó có kí được nhiều hợp đồng lớn như vậy không chứ. Không phải là ta đang khoe khoang đâu, đó là sự thật. Mấy lão già đi đến thảo luận về vấn đề kí hợp đồng thấy ta liền phút chốc ngây ngất ra, mặt còn đỏ ửng lên, rồi còn bỗng nhiên khép nép trước ta nữa kìa. Mấy cái hợp đồng đó không nhiên lại được kí rất dễ dàng trong khi ta chưa có hề mở miệng nói tiếng nào. Đừng có bảo là ta nghĩ quá nhé, mắt ta tinh tường lắm ý, làm sao mà nhầm được chứ. Ta ý hỡ, thật sự vẻ đẹp còn hơn cả Thúy Kiều kìa. Nếu Thúy Kiều là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thì ta chính là nghiêng trời nghiêng đất. Mà đừng có hiểu lầm, ta là con trai trăm phần trăm đó.  

Chờ [1][2][3][4]

1.


Trên một hành tinh nhỏ tự do mang tên SME, bay vô định hướng trong dải ngân hà, ngàn năm bất tĩnh. Hành tinh này có một đại dương rộng lớn, cũng có một lục địa được nguồn tài nguyên nước bao quanh, cây cối xanh tỏa xum xuê, cả năm đều là một mùa ấm áp, gió thổi vi vu. Vẫn là một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày có hai mươi bốn tiếng, nhưng hành tinh này lại không có phân biệt ra ngày và đêm, chỉ là có một khái niệm sớm, trưa và muộn. Ở nơi này, bầu trời màu xanh được tô thêm nét bởi những đám mây trắng xóa của trái đất lại thay bởi một khoảng không rộng lớn màu trắng tinh khiết, phớt lên trên những mảng bông xốp màu hồng nhạt, tia sáng màu tía phát ra từ “ngọn đèn lửa” phía trên len lỏi vào tạo nên một mảng không gian mơ hồ nhưng thật đậm chất tuyệt mỹ. Thời gian thay đổi, chính là dựa vào sự thay đổi màu sắc của ba loại màu này định đoạt. Là buổi sớm thì có một hỗn hợp màu tinh khiết đến lạ, còn trưa thì lại hoàn toàn thay đổi thành một màu trong suốt đến rực rỡ, còn muộn chính là lúc màu sắc dần nhạt đi rồi biến mất, để lại một khoảng không gian vô định không màu sắc.
Mà trên tại vùng đất khổng lồ duy nhất này, chính là một vương quốc to lớn giàu có mang tên Chrystal, được trị vì bởi quốc vương Kang In cùng vương mẫu của vạn triệu dân chúng, Lee Teuk. Hai người họ sinh được một hoàng tử bé, năm nay mới vừa tròn bốn tuổi, tên tựa là Jo Kyu Hyun, lấy họ theo vị thần của tháng hai, tháng sinh ra hoàng tử. Hoàng tử rất được phụ vương phụ mẫu yêu quý, nuông chiều hết mực. Dù bé chỉ mới từng ấy tuổi, nhưng đã rất tuấn tú đẹp trai, tài giỏi hơn người, đặc biệt lại có một giọng nói rất ấm làm bao người say mê.  

Yêu từ đó

Tôi ngồi trên cái giường kingsize màu hơi đen một chút, lưng dựa vào thành giường mà thẩn thơ thở dài, than thầm cho cái số của tôi tại sao nó lại khổ đến như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà mà ngỡ như mình đang nhìn lão thiên đế ngồi trên đầu, thầm nhăn mặt muốn rặn nước mắt ra mà trách ổng “lão thiên gia a, tôi tuy rằng khi trước có nhỡ dại một lần chửi ông ‘lão thiên gia chết tiệt’ thì ông cũng đừng có phạt tôi nặng như thế chứ, ông có biết làm như vậy là ông ác lắm không hả, hả?”, nhưng mà than thì than, than xong cũng chẳng thấy khá hơn được gì cả, bên dưới mông vẫn là đau như bị xé rách thành trăm thây vạn mảnh vậy a, một chút cũng đâu có bớt đâu, lại ủy khuất không nói nổi mà ngẩng mặt lên nhìn trần nhà ‘lão thiên gia’ một lần nữa, bonus thêm cái chắp tay, rơi nước mắt cá sấu mà nói “thôi thì ông có muốn chuộc lại lỗi lầm với tôi thì chế tạo ra một chai thuốc xoa mông sau khi làm xong sẽ không đau có được không?”     
Chờ đợi chờ đợi.  

Trừng phạt

Thời đại này rồi, còn có ai cảm thấy ác cảm hay dị nghị về chuyện đồng tính luyến ái? Câu trả lời là không đi. Bởi vì hiện tại, hàng loạt fangirls xuất hiện rần rần với các fansites lên tiếng ủng hộ loại chuyện xã hội nhạy cảm này, mà hầu như cũng chẳng chỉ có fangirls mà còn là có rất nhiều cô gái chàng trai trẻ sau khi nghe vấn đề này vẫn là coi như chẳng có chuyện gì cho quan trọng, ngó lơ mà đi qua. Về phần người lớn tuổi cũng đã thoáng hơn, ý kiến bảo thủ của người già xưa hiện tại cũng chẳng còn. Trên toàn thế giới, nay chỉ còn một câu “Yêu, là chỉ cần xuất phát từ con tim.”
Cậu và anh chính là nhờ việc này mà yên ổn yêu nhau, yên ổn sống cùng nhau, trải qua những ngày tháng hạnh phúc của một đời người mà chẳng nghe ai dị nghị, chẳng nghe ai xa lánh khinh thường tình yêu ấy, mà ngược lại là còn nghe thấy tiếng chúc mừng không ít, gần như là tiếp thêm cho hai người càng nhiều ý chí để mà tiếp tục vươn lên làm cho chính mình hạnh phúc hơn nữa.  

Be punished or chat sex?

Vào một ngày đẹp trời đầy nắng dát ánh vàng lên khắp thành phố, chói chang, lấp lánh, chim muôn đậu cảnh hót chíp chíp tạo nên một giai điệu tình yêu tuyệt vời, tiếng xe cộ qua lại cùng tiếng người người cười cười nói nói truyền đến báo hiệu một ngày mới bắt đầu thì ở một nơi kia có một chàng trai trẻ đáng yêu này, dễ thương này, nhưng mà đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy cũng giống như mọi người tất bật mà làm việc, siêng năng, chăm chỉ lắm nhé. Vâng, người đàn ông ấy chính là tôi đây, Lee Sung Min. Tôi là một ca sĩ, và hiển nhiên tôi cũng có một bí mật không thể nói ra, nhưng mà bí mật này ngoài tôi thì vẫn còn có một người khác biết đến nữa cơ, ừm, đó là bạn trai tôi ấy. Khụ, nó đến đây thì mọi người đừng có lấy làm ngạc nhiên nhe, tôi mặc dù chả phải là đồng tính luyến ái nhưng mà tôi là tôi chỉ yêu có một mình cậu ấy thôi, không thể yêu ai khác nữa đâu – Jo Kyu Hyun, trời đã định là tôi thuộc về cậu ấy, cậu ấy thuộc về tôi, và chúng tôi là thuộc về nhau, mãi mãi không thể chia rời.  

Muốn anh chủ động - End

1.      
Sau vài ngày đi công diễn vất vả ở Paris, cuối cùng cả hai cũng đã được trở về lại căn phòng ấm áp thân yêu đã cùng hai người trải qua những hơn năm năm chung sống cùng nhau. Chiếc giường kia như vậy quen thuộc, góc phòng chơi game riêng biệt của cậu, còn có một góc riêng biệt dùng để cất giữ những chú thỏ bông xinh xắn của anh, nơi này, nơi này, còn cả nơi này nữa, tất cả đều quen thuộc, quả thật rất rất nhớ. Anh đứng ở ngoài cửa nhìn lấy căn phòng của mình một chút, cảm giác nhớ nhung hạnh phúc bỗng chốc lại dâng trào ngay ở trong lòng. Anh vốn là con người như vậy, ấm áp, dịu hiền, vẫn là luôn lo lắng cho mọi thứ, giàu tình cảm hơn tất thảy, mà chính những điều này, cậu đã nói vì đó mà yêu anh. Trong khi anh đứng ngẩn ngơ ra nhìn ngó, thì cậu lại một tay cầm vali của mình xồng sộc đẩy rộng cửa bước vào. Lúc cậu đi bước qua con người mũm mĩm đáng yêu đang mơ mộng ngẩn ngơ sến súa kia, liền dùng ngay tay trái còn trống của mình mà giật lấy tay kéo vali trong tay anh, giúp anh mang vào phòng. 

Kế [1][2] - End

1.


Cậu và anh vốn dĩ sống cùng một nhà từ lâu lắm rồi, trong trường đại học ở cùng kí túc xá, nay đi làm rồi vẫn là kiên quyết sống chung trước con mắt ngạc nhiên của bạn bè cùng người thân. Họ đã từng hỏi: “Có thân đến thế nào cũng chẳng cần phải kiên trì cùng nhau đến như thế, thật có gì uẩn khúc đằng sau hay không?” Lúc đó cậu và anh vốn dĩ cũng chỉ cười trừ, bảo là chẳng có gì để mà mọi người tò mò nghi vấn, đơn giản chỉ là đi làm chỗ gần nhau, cùng nhau mướn chung một căn phòng trọ chẳng phải sẽ giảm bớt chi phí biết nhường nào hay không, dù gì sống với nhau mấy năm trong kí túc xá cũng đã quen thân lắm rồi cơ mà. Mọi người nghe xong cũng gật đầu, nói đúng ha.
Hai người dùng cùng một nhà, cùng ra vào một cánh cửa chỉ có riêng hai chiếc chì khóa, dù là ngủ hai phòng nhưng vẫn là thường xuyên ra vào gặp mặt, còn có ăn cùng bàn ăn, dùng cùng một phòng bếp cùng nhà vệ sinh, cũng thường hai người cùng nhau ở phòng khách mà nói chuyện tán dóc cùng xem ti vi xem phim này nọ. Không rõ trong lòng anh xem cậu là gì, nhưng mà anh trong lòng cậu một mực quan trọng, cậu nhất quyết chẳng thể rời xa. Đúng vậy, cậu đã yêu anh từ lâu lắm rồi, có thể nói là tiếng sét ái tình từ lần đầu gặp mặt đi. Chuyện này kể ra cũng có hơi bất thường nhỉ, giữa hai thằng con trai với nhau thì nói gì yêu rồi còn lại trúng tên của thần tình yêu, nhưng mà đối với cậu chính là sự thật. Anh là Lee Sung Min xinh đẹp rạng rỡ với đôi mắt thật đẹp, thật sáng, cứ đen láy tựa như đáy hồ trong suốt tỏa chiếu giữa ánh nắng ban mai, chiếc mũi thon nhọn cùng đôi môi vểnh đến cuốn hút lòng cậu, còn có làn da trắng mịn hồng hào mà khi cậu nhìn vào chỉ muốn vươn tay chạm lấy, để bàn tay mình mơn trớn mà cảm nhận. Đem anh so sánh với con gái, chỉ sợ anh vẫn là người chiếm hết phần thắng về người xinh đẹp nhất mà thôi.  

Dỗi

Cánh cửa phòng mạnh mẽ đóng sập vào, khóa cũng đã tra luôn vào ổ, bất kể người nào cũng chẳng thể bước chân vô. Hai thân ảnh cứ dính chặt lất nhau quấn quýt, cuồng nhiệt đứng hôn môi. Bàn tay của chàng trai trẻ cao ráo nhưng hơi gầy ma quái từ từ trượt xuống dòng cúc áo của chàng trai kia, từ từ mở bung từng chiếc một, vạch ra bộ ngực trần màu trắng sữa cùng hai chấm hồng ngây ngô, tựa hoa tươi chớm nở. Chiếc áo bị vứt đi, bàn tay cũng như vậy mê man chà sát, quấn lấy làn da mềm mại, trượt nhẹ xuống đường cong của phần eo, rồi lại đưa lên ngay cổ, còn có chơi đùa cùng hai đầu nhũ đáng yêu, xoa nắn, cũng đã muốn cương cứng lên luôn rồi.
Chàng trai có chút hơi mũm mĩm, đáng yêu vô cùng, thẹn thùng đỏ mặt mà đẩy bàn tay người kia ra, nhẹ nhàng nói trong thở dốc, bởi vì bị hôn cùng đã muốn mụ mị chân tay, quên luôn cả thở:
“Hyunnie làm gì?”  

Kiếp sau hạnh phúc [Oneshot][Extra] - End

[Oneshot]


Hôm nay là một ngày đẹp trời, đẹp như đôi mắt em, đẹp như làn da em mịn màng trắng trẻo, đẹp như nụ cười của em, đẹp như làn tóc em thoảng nhẹ bay trong gió. Một mùi hương thoáng nhẹ mùi sữa dâu thoáng sộc vào mũi, cứ như em đang về bên tôi.
Em, Lee Sung Min, đã chọn ra sự đi. Để lại tôi mang nỗi buồn lặng trôi từng ngày. Để lại tôi mang nỗi nhớ nhung em từng đêm. Để lại tôi sống trong sự dày vò, đau khổ.
Tôi, Cho Kyu Hyun, một kẻ bất tài. Chỉ có thể mở mắt nhìn em chìm vào bể khổ. Chỉ có thể đứng bất lực nhìn em chịu đựng nỗi nhục nhã, một kẻ mất em… mãi mãi…
Hôm nay, sinh nhật em, cũng là ngày tôi mất em…vĩnh viễn….    
1/1/2011   

Đồng lượt [1][2][3] - End

1.


Trên khoảng sân quần vợt rộng lớn được dát một màu vàng của ánh nắng, một chút long lanh mờ nhạt của gió, đằng xa kia tựa như có hai thiên thần đang giáng trần, một người có nụ cười thật tươi tắn làm lòng người cảm thấy vui vẻ khoái nhàn, còn một người lại có một nụ cười ấm áp, nhẹ dịu làm lòng người phải rung động, cảm thấy bình yên. Hai thiên thần ấy đều sỡ hữu một làn da trắng nõn, trơn mịn, cứ như vậy thi nhau tỏa vẻ đẹp trong một khoảng không gian, làm áp đảo biết bao cô gái tự tin mình là xinh nhất thế gian, làm biết bao chàng trai phải đưa mắt mà dòm ngó ganh tị, muốn được làm người yêu. Hai thiên thần đó, không phải là con gái, chính thực lại là con trai.   
Chàng thiên thần hơi lùn, lại có chút mũm mĩm, đáng yêu không ai đỡ được nhẹ đưa mắt vào một góc khuất mát mẻ ngoài sân tập mà nở một nụ cười thật tươi, thật nhẹ nhàng, mang tình yêu chan chứa gửi gắm vào, làm có một vài người ở hướng đó vì không biết là chàng gửi nụ cười đó cho ai, cứ ngỡ là mình mà tưởng bở, rồi bỗng chốc ngất xỉu đi không còn biết trời trăng.  

Thầm lặng [1][2][3] - End

1.


Anh và cậu quen nhau cũng đã từ lâu, nói chính xác hơn là anh quen cậu kể từ lúc cậu mới vừa sinh ra. Cậu khi mới sinh ra như vậy bé tí, như vậy nhăn nheo xấu xí làm anh nhìn cũng chẳng muốn chạm tay vào. Lúc đó anh đã nghĩ, cậu nhìn cứ giống như ác ma ngoài hành tinh, tại sao cô chú và ba mẹ cậu lại một mực sung sướng, một mực vui mừng ôm lấy cậu trong tay. Nhưng mà từ từ anh cũng đã hiểu ra lý do tại sao, cậu càng ngày lớn lên càng thêm thập phần tuấn mỹ, đôi mắt đen tuyền làm ngất ngây biết bao cô gái trẻ khi họ chỉ vừa lần đầu tiên nhìn vào, còn có cái mũi cao và thẳng nhìn rất ra dáng nam nhân. Nhưng, vẻ mặt cậu như vậy sao lại lạnh lùng quá, chẳng cười với bất kì ai, kể cả anh.

Đời là thế - Extra [1][2] - Completed

Extra 1 - Giấc mộng kinh hoàng


Hôm nay trời rất đẹp, nhưng mà nói vậy thôi chứ kể từ ngày có cậu ở cùng, chung sống hạnh phúc thì đối với tôi ngày nào cũng đẹp, cũng tràn ngập tim hồng vây quanh. Ánh nắng vàng bàn bạc chiếu rọi lên trên khuôn mặt tôi, buộc tôi phải mở ra đôi mắt to đen láy của mình, tỉnh giấc sau một đêm mệt mỏi nhưng ấm tình. Nhưng mà sao tự dưng lại có một cảm giác rất đỗi lạ lùng, không gian trước mắt tôi, tại sao lại thu đến nhỏ hẹp như vậy. Mọi ngày, khi tôi mở mắt ra thì tất cả khung cảnh của căn phòng sẽ thu gọn vào mắt, góc phòng màu hồng mà cậu sơn cho tôi kia, bảo là “bà xã vẫn rất thích màu hồng mà, còn có thích thỏ bông như con nít nữa, thế cho nên ông xã dành trọn góc này để cho bà xã thỏa niềm đam mê yêu thích có chịu không?” và hiển nhiên là tôi gật đầu lia lịa, cảm ơn ông xã rất nhiều. Xưng hô ông xã bà xã thế này cũng đã được một khoảng thời gian rồi, nói ra cũng chẳng còn ngượng miệng như lúc ban đầu nữa. Cậu hiện tại, là ông xã mà tôi tràn ngập yêu thương nhất, quý trọng nhất, mà cũng là tại ông xã này mà tôi gần như chết lên chết xuống vạn lần chỉ vì ông xã bảo rằng, “ba năm không gặp, nỗi nhớ tích đọng không chốn xả, nay gặp lại rồi, phải xả gấp đôi.” Mà tôi, cũng cam tâm tình nguyện bị gọi là bà xã, mặc dù tôi chính thực là một người đàn ông thành công danh toại chẳng kém gì cậu, bởi vì… cậu là ông xã tôi, cho nên cậu mới có quyền như vậy…  

Đời là thế [10][11][12] - End

10.


Tôi sau ngày hôm đó cũng liền xuất viện, bởi vì tôi cho rằng tôi cũng chẳng phải bệnh tình gì cho nặng, ở lại bệnh viện cũng chỉ thêm tốn tiền viện phí, lại còn lãng phí thêm thời gian công tác của công ty. Cậu nghe tôi nói vậy, cũng không ngăn cản gì, chỉ nói là “Theo ý của hyung đi.”
Quả nhiên qua nhiều năm như vậy, mặt cậu đúng là dày thêm không ít. Kể từ cái hôm cậu nói sẽ không bỏ cuộc, cậu cứ như vậy bám riết theo tôi, mà phải nói là bám dai còn hơn cả con đỉa như trong dân gian thường nói.  

Đời là thế [5][6][7][8][9]

5.


Trải qua một đêm dài, cuối cùng trời cũng đã sáng. Một chút âm thanh của thành thị đã tỉnh giấc, một tiếng chuông lớn vang lên từ nhà thờ đối diện  cùng nhau đánh thức tôi tỉnh dậy. Chút tinh anh của một buổi sớm mai nhẹ hắt vào mặt, những luồng gió thật nhẹ cứ như vậy đưa đẩy tấm màn cửa màu hồng nhàn nhạt tung bay. Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, tôi xoay đầu nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh tôi,vẻ mặt như vậy tuấn mỹ, như vậy ngủ thật bình yên.Khẽ cười một chút, cũng chẳng biết tại sao lại cười,là cười vì hạnh phúc? Hay là… tự cười mình?…
Tôi ngồi dậy,cố tìm cho mình một chiếc áo sơ mi dài nằm nhăn nhúm dướimặt sàn, mặc vào rồi chậm rãi đứng dậy bước vào phòng tắm. Vết tích ngày hôm qua, vẫn còn đó, từ từ chảy xuống…   

Đời là thế [Oneshot][1][2][3][4]

[Oneshot]

Có vẻ tình yêu sẽ dễ dàng hơn nếu một trong hai người giàu có hoặc cả hai đều giàu, dù đó là tình yêu giữa người đàn ông với người phụ nữ hay giữa hai người đàn ông.
Tình yêu, liệu có kéo dài mãi mãi như người ta vẫn nói với nhau khi tỏ tình với người đối diện.
Tình yêu thấy vậy thôi nhưng thật ra nó rất mỏng manh và dễ vỡ.
Tình yêu là thứ rất dễ bị vẻ ngoài đẹp đẽ và hào nhoáng cám dỗ…
Rồi tình yêu có ngày sẽ bị một thứ gọi là “tiền bạc” đánh gục mà thôi.