Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

Thầm lặng [1][2][3] - End

1.


Anh và cậu quen nhau cũng đã từ lâu, nói chính xác hơn là anh quen cậu kể từ lúc cậu mới vừa sinh ra. Cậu khi mới sinh ra như vậy bé tí, như vậy nhăn nheo xấu xí làm anh nhìn cũng chẳng muốn chạm tay vào. Lúc đó anh đã nghĩ, cậu nhìn cứ giống như ác ma ngoài hành tinh, tại sao cô chú và ba mẹ cậu lại một mực sung sướng, một mực vui mừng ôm lấy cậu trong tay. Nhưng mà từ từ anh cũng đã hiểu ra lý do tại sao, cậu càng ngày lớn lên càng thêm thập phần tuấn mỹ, đôi mắt đen tuyền làm ngất ngây biết bao cô gái trẻ khi họ chỉ vừa lần đầu tiên nhìn vào, còn có cái mũi cao và thẳng nhìn rất ra dáng nam nhân. Nhưng, vẻ mặt cậu như vậy sao lại lạnh lùng quá, chẳng cười với bất kì ai, kể cả anh.

Tuy rằng khi cậu sinh ra, anh chẳng có chút cảm tình gì. Tất cả cũng chỉ là vì khi đó anh chỉ vừa mới hơn hai tuổi, nhận thức cũng chẳng bằng ai, vẫn chỉ là đầu óc suy nghĩ của một đứa trẻ ngây thơ, nhìn đời nhỏ gọn bằng vung. Nhưng khi anh tận mắt nhìn cậu cứ như vậy hàng ngày lớn lên, biết bò, chập chững biết đi, còn bắt đầu bập bẹ gọi ba gọi mẹ, anh tận trong tâm đã biết, đứa bé này anh yêu quý đến nhường nào. Anh yêu cậu rất nhiều, anh lúc đi mẫu giáo được cô giáo thưởng kẹo cũng sẽ để dành lại mang sang nhà cho cậu. Anh còn luôn luôn sang nhà cậu chơi cùng cậu, giành việc đút cậu ăn từ ba mẹ cậu, làm họ cứ trầm trồ ngạc nhiên, Minnie quả thật rất thích Hyunnie, nhỉ.
Anh nghĩ tình cảm mà anh giành cho cậu chính là tựa như tình anh em ruột thịt. Nhưng vẫn là chưa được xác định rõ, còn bé mà, làm sao suy nghĩ được cho cao xa.
Anh vẫn luôn hi vọng, cậu sẽ mãi mãi là người em trai nhỏ của anh, người mà anh yêu quý. Nhưng hi vọng cũng đã sớm dần chấm dứt, bởi vì kể từ khi cậu bắt đầu bước vào cuộc sống học đường, dù chỉ là lớp một, cậu đã bắt đầu chẳng còn cười nói với anh như xưa. Cậu tránh anh, thậm chí khi anh cố ý sang nhà cậu chơi, cậu cũng sẽ chẳng thèm ra một lần gặp mặt, cứ lấy cớ bận rồi, đi tắm, rồi còn là rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi. Nhiều khi anh như mọi lần đem kẹo mình nhận được từ cô giáo về cho cậu, cậu chỉ là nhìn anh, vẫn là cầm lấy kẹo trên tay anh, nhưng là ngay lập tức ném ra ngoài cửa sổ, nói rằng không cần những thứ trẻ con đến như thế này.
Anh đã khóc. Cậu chừng này tuổi không phải trẻ con sao? Mà cũng chẳng cần phải làm như vậy, tất cả là anh cố gắng học tập thật ngoan mới lĩnh về chia cho cậu, nếu cậu không cần cũng có thể trả lại cho anh mà. Trái tim trẻ con ngây thơ của anh từ ngày ấy bỗng chốc đổ vỡ, tan nát vụn rời.
Còn cậu, một chút cũng chẳng cười cùng anh. Hai người sống gần nhau, hai nhà là sát vách, lại tựa như kẻ thù không đội trời chung…
Đến khi cậu mười tuổi, với trí thông minh của cậu liền chuyển vào học cùng anh. Anh vốn lớn hơn cậu tận hai tuổi, thế cho nên hiện tại chính là cậu nhảy hai lớp. Năm học mới đến, hai người cùng một đường đến trường nhưng người đi trước kẻ đi sau, chẳng thể nào song song. Vào lớp rồi lại không biết thế nào, cậu lại tự dưng chọn ngồi cùng anh, mặc dù cho ngồi gần cũng tựa như không, nửa lời cũng chẳng nói lên, một cái liếc mắt nhẹ cũng chẳng thèm trao.
Anh biết cậu ghét anh, nhưng lại không biết tại sao…
Cùng nhau tiến đến năm lớp mười trong yên lặng …Anh cũng đã gặp không ít rắc rối, từ trong lớp đến ra ngoài trường học, mà lần nào cũng là cậu can thiệp vào chửi bới, nổi đóa cả lên, anh cảm thấy cậu càng thêm ghét anh gấp bội…
Giờ ra chơi hôm đó, tụi con trai trong lớp cứ như vậy bám víu lấy anh, còn nói ra những lời chẳng mấy tốt đẹp tựa như “có thể sờ Minnie một chút hay không”, “Minnie xinh đẹp như vậy, cẩn thận ra đường bị người xấu bắt nạt”, còn có “muốn thử làm bạn trai tớ không”, rồi “cùng tớ một đêm, sẽ sướng một đời”… Anh vốn chỉ nghĩ bạn bè cùng lớp, ghẹo nhau vậy thôi chứ sẽ chẳng có ác ý gì đâu, cho nên anh chỉ là cười trừ cho qua, chẳng thèm để ý.
–Bang!
Cậu một tay đập bàn đứng dậy, liếc mắt nhìn cả đám, mà liếc nhiều nhất là vào anh. Cậu hét lớn, vẻ mặt đầy hung dữ mà nói, lại chẳng biết đây có phải là đùa:
“Muốn ghẹo nhau thì ra ngoài mà ghẹo, đừng trước mặt khác mà trưng bộ mặt tán tỉnh đến buồn nôn như vậy.”
Là cậu nói anh, hay là nói ai? Nhưng tại sao ánh mắt ấy lại chứa đầy hừng hực lửa giận, tựa như muốn thiêu đốt cả bản thân anh. Anh cúi đầu im lặng nín đi nụ cười, bọn con trai kia cũng cười cười phe phẩy bỏ đi, chẳng còn quan tâm gì.
Anh cảm thấy tim mình đau nhói, lòng đau như bị ngàn dao cứa vào, đau đớn tận tâm can. Anh lại chẳng biết tại sao lại như vậy. Anh vẫn thường đưa mắt nhìn trộm cậu, như vậy đẹp trai, như vậy ra dáng, thập phần thu hút. Cậu nếu cười nhiều một chút, có lẽ sẽ còn đẹp hơn rất nhiều. Mà anh ước, cậu có thể hay không sẽ cười cùng cậu một lần…
Đến năm anh học lớp mười một, cuối cùng anh cũng đã đủ lớn để nhận ra loại tình cảm của mình đối với cậu. Là anh thích cậu, rất rất thích cậu. Có thể … gọi là yêu. Anh biết nếu anh yêu cậu người đời sẽ cười nhạo anh như thế nào, vì thứ tình cảm này bị người đời xa lánh, gọi là thứ dơ bẩn nhất trên đời – đồng tính luyến ái. Nhưng mà anh không thể chống lại con tim… anh vẫn là không thể…
Tình cảm đó cứ như vậy theo anh, theo anh mãi mãi không xa rời…
Giữa năm mười hai, anh nhận được cho mình một tin dữ. Cha mẹ anh gặp tai nạn rất nặng phải vào làm cấp cứu. Anh lo lắng, anh khóc thật nhiều, luôn miệng cầu nguyện cho cha mẹ tai qua nạn khỏi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không thể cứu chữa. Cha mẹ anh bỏ anh mà đi, một tiếng từ biệt cũng chưa kịp nói ra. Anh cảm thấy chính mình tựa như gục ngã, không cách nào thở nổi. Tất cả thế giới hiện tại như sụp đổ trước mặt anh hết rồi. Ước gì có một bờ vai cho cậu dựa vào, có lẽ anh sẽ đủ dũng cảm mà đứng lên sống tiếp quãng đời còn lại trong vui vẻ cùng hạnh phúc, nhưng sự thực lại chẳng có. Cậu cùng cha mẹ cậu đến chia buồn cùng anh, anh nhìn cậu, cậu lại quay đầu đi không thèm nhìn thẳng vào anh. Cậu cứ lặng lẽ đứng đó, đến khi buổi truy điệu kết thúc.
Cha mẹ cậu bảo anh đến sống cùng họ, anh đã đến, nhưng bởi vì nhà cậu cũng chẳng to lớn gì, chỉ có mỗi hai phòng, một cho cha mẹ cậu, còn một là cho cậu. Anh đến sống cùng, hiển nhiên sẽ dùng chung phòng với cậu, mà cô chú bảo cả hai đều là con trai cho nên dùng chung giường cũng sẽ chả thành vấn đề. Thật ra, anh với cậu dùng chung phòng đã là quá căng thẳng, chung giường càng thêm mệt mỏi hơn. Gặp nhau lại tựa như chẳng gặp, sống cùng lại tựa như sống xa nhau vạn dặm. Cậu cứ như vậy coi anh thành không tồn tại, lo làm việc của mình, như cũ một tiếng một cái nhìn cũng chẳng thèm cho. Tối ngủ, cậu dù là nhường cho anh một chỗ ở trong sát vách, nhưng lại tránh xa ra, quay lưng lại với anh, một chút cũng chẳng động. Anh nhiều khi nhiều vào tấm lưng kia, lại muốn vươn tay chạm lấy, lại chẳng dám chỉ là nhìn rồi tự mình kiềm chế bằng cách xoay mặt vào vách, cùng cậu đối lưng mà chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng cả hai cũng tốt nghiệp cấp ba, rời nhà mà bước vào giảng đường đại học. Anh biết chuyện bươn chải lo tiền vào đại học cho cậu cũng đã làm cho cha mẹ cậu vất vả lắm rồi, thêm anh nữa sẽ càng thêm khó khăn vạn lần, thế cho nên anh mới nói cô chú đừng lo cho anh, anh đã lớn rồi cũng sẽ tự lo lắng cho chính bản thân mình. Anh cúi đầu chào cha mẹ cậu rồi xách va li bước đi. Cô chú muốn giữ anh, nhưng anh đã quyết cho nên cũng bất lực mà đồng ý.
Ngày anh đi, cậu không có ở nhà…
Lời chào tạm biệt, vẫn chưa nói thành lời…
–oo—
Bảy năm sau, anh tình cờ gặp lại cậu nơi Seoul phồn hậu. Cậu mặc một bộ vét màu đen, dáng vẻ đầy thành đạt đang cười tươi bắt tay cùng đối tác làm ăn trong một bữa tiệc lớn tại khách sạn Eun Cheon ở trung tâm thành phố.
Bên cạnh cậu, còn có một cô gái thật xinh đẹp…
Hai người bọn họ như vậy tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ, như hai ngôi sao lớn đứng cạnh nhau tỏa sáng trong bầu trời đêm tối. Giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt ai kia…
Anh nhớ cậu, nhớ cậu rất nhiều. Hình ảnh cậu, vẫn luôn ở trong tim này, một chút cũng chưa phai.
Anh muốn trốn, thật nhanh trốn khỏi ánh nhìn của cậu. Anh sẽ không chịu nổi ánh nhìn lạnh giá khi xưa của cậu đối với anh. Anh của ngày hôm nay đã không còn là anh của ngày xưa nữa rồi. Anh của hôm nay không đáng sống trên đời, bị người đời xa lánh, xem như một vật bẩn thỉu chỉ đáng vứt bỏ đi… Anh không muốn cậu khinh thường anh, vẫn là tốt hơn để cậu quên anh đi, không nhớ tới là tốt nhất.
Nhưng mà không kịp, cậu đã thấy anh. Vẻ mặt vui cười trên mặt cậu bỗng chốc thay bằng một vẻ trầm lặng, lẳng lặng đứng đó nhìn chằm chằm vào anh. Anh đặt xuống khay nước đang bưng trên tay, quay người muốn trốn tránh.
“Minnie!”
Là cậu gọi anh. Bước chân anh bỗng dừng lại, bàn tay anh bị ai kia nắm lấy kéo anh xoay người đối mặt. Cậu ép anh nhìn vào mắt cậu, ánh mắt ấy ẩn chứa đau buồn cùng vui mừng khôn xiết.
“Tìm thấy hyung rồi. Hyung đi đâu mấy năm nay cơ chứ?”
Cậu cười ôm lấy anh, làm anh cảm thấy thập phần bỡ ngỡ. Cậu sao phải vui mừng khi gặp lại người mà cậu khi xưa vẫn luôn ghét bỏ, một chút cũng chẳng muốn nhìn?
“Hyung chờ em, xong tiệc em với hyung cùng nói chuyện.”
Cậu nói xong liền quay lưng bỏ đi, để anh lại trong thắc mắc không thôi. Lại nghe tiếng người bên cạnh gọi “Sung Min, còn không lo làm việc?” làm anh nhớ sực ra chính mình đang làm việc. Anh hiện tại đang làm bồi bàn cho bữa tiệc này, liền bưng lấy khay nước vừa nãy bắt đầu bưng đi.
Khi bữa tiệc kết thúc, hai vai anh mỏi nhừ cùng ẩn ẩn chút đau nhưng mà cũng đã quen rồi, chẳng phải chuyện gì to tát. Vừa tính nhận tiền công rồi đi về, lại gặp cậu đứng đợi sẵn ở trước cổng. Cậu đứng dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao kia, vẻ mặt như thâm trầm lắm, còn có chút bi thương. Anh giả vờ không thấy cậu mà cúi đầu bước đi, anh sợ rằng chuyện vừa nãy chỉ là mơ mà thôi. Cậu lại lần nữa kéo tay anh, nói gắt một câu: “Tại sao lại bỏ đi không nói lời từ biệt?”
Cậu tức giận? Anh mới mở miệng trả lời: “Hyung hôm đó có gửi lời chào em rồi.”
“Anh đã đi đâu, sống thế nào trong mấy năm nay?”
“Rất tốt.”
Cậu rơi vào trầm lặng một chút rồi lại hỏi anh: “Hyung có đói không, chúng ta đi ăn gì đi.”
“Hyung không đói. Cũng đã muộn rồi, hyung phải về thôi. Chào em.”
Anh chuẩn bị bước đi thì cậu lại nói: “hyung ở đâu, em đưa hyung về.”
“Không cần, cảm ơn. Hyung sẽ tự về.”
Lời nói vừa nói xong thì đã bị cậu kéo đặt vào trong chiếc xe hơi đắt tiền. Cậu nổ máy cho xe chạy đi, mặc kệ anh có nói thế nào đi chăng nữa. Cuối cùng, anh cũng đành nói ra địa chỉ nơi mình đang sinh sống. Kệ, cậu có biết, có cười giờ cũng chẳng còn là quan trọng.
Cậu hai mắt mở lớn như không tin vào mắt mình, ngôi nhà như vậy lụp xụp, ở tận trên lầu cao của một khu nhà ổ chuột ọp ẹp, phải đi bộ thật lâu, lên biết bao tầng cầu thang mới đến được nơi.
Anh đã nói: “Nếu đi không nổi, em không cần phải đi.”
Cậu chỉ là gãi đầu rồi nói: “Không sao, em đi được.”
Đến nơi rồi, cậu bước vào phòng thuê nhìn sơ qua một chút. Căn phòng như vậy nhỏ hẹp, chỉ có một tấm chăn đẹm được trải ở dưới, mấy giỏ quần áo cùng một ít xoong nồi chén bát để nấu ăn khi cần.
“Sao hyung lại ở chỗ này?”, cậu hỏi.
“Không có tiền thuê nhà cho sang, như vậy cũng ổn rồi.”
“Hyung mấy năm nay làm gì?”
“Kiếm tiền sống qua ngày thôi.” Anh nói, cũng chẳng cần phải ngại ngùng gì nữa. Anh thấy cậu như vậy im lặng, có vẻ là khinh thường anh đi. Ngày xưa cậu đã không thích anh, nay thấy anh như thế này chắc là cũng có chút hả dạ đi nhỉ? Anh mới nói tiếp: “hyung mệt rồi, em có thể đi.”
“Hyung có muốn chuyển về sống cùng em?”
Anh có chút ngạc nhiên nhìn cậu, rồi cũng rất nhanh nở nụ cười nói “Không cần, như vậy cũng ổn rồi”. Anh không muốn cậu thương hại anh, cũng chẳng muốn chính mình phải mắc nợ cậu, lại cũng chẳng muốn phải phiền hà cuộc sống vốn bình thường mấy năm nay của cậu.
Trong khi cậu im lặng suy nghĩ chuyện gì đó thì anh cũng sớm đẩy cậu ra rồi đóng cửa lại: “Chào em, hyung phải đi ngủ rồi.”
Cậu đứng phía trước cánh cửa đã được đóng sầm lại kia, im lặng mà nhìn chằm chằm lấy. Người bên trong kia, rất quan trọng với cậu, anh có biết hay không? Cậu đã tìm anh mấy năm nay, luôn luôn tìm kiếm nhưng lại chẳng ra kết quả. Nay gặp lại rồi nhìn anh sống như vậy cậu đau lòng lắm. Cậu muốn ôm lấy anh vào lòng. Anh, có hiểu cho tấm lòng cậu yêu mà chẳng thể nói ra?
Anh lưng dựa vào cánh cửa, đưa tay lên ôm lấy tim mình. Chỗ này đau lắm, đau lắm cậu có biết không? Anh ước cậu đừng xuất hiện trước mắt anh, để cho trái tim này cứ an ổn mà chết đi, sẽ không phải đau đến như thế này. Anh yêu cậu, nhưng anh không dám nói. Anh sợ, anh sợ…
Mong một ngày, cậu có thể cười cùng anh…..
2.
Trong ánh đèn chập chờn của quán bar lớn nhất Seoul, nổi tiếng nhất Seoul, nhưng cũng là chỗ ẩn chứa không ít điều không tốt, cậu bước đi vào. Hôm nay cậu không hiểu tại sao trong người lại cảm thấy thập phần không vui. Cậu nghĩ chẳng phải chính mình đã tìm được anh rồi sao, người mà anh đã tốn biết bao nhiêu công sức để chờ đợi và tìm kiếm mỏi mòn, nhưng cậu nhìn anh hiện tại có cuộc sống bon chen kiếm chén cơm để ăn qua ngày như vậy, cậu lại cảm thấy tại sao chính mình bất lực, hối hận cùng vô cùng đau xót. Cậu hiện tại đầu óc trống rỗng, không biết mình phải làm gì tiếp theo đây, là đứng trơ mắt nhìn người cậu yêu chịu khổ hay là làm gì khác, giúp anh ư? Cậu biết anh sẽ không dễ gì nhận lấy sự giúp đỡ của cậu, vì anh không phải loại người thích dựa dẫm vào người khác.
Cậu cứ suy nghĩ, suy nghĩ. Cầm lấy ly rượu trong tay, cậu ngẩng cổ uống hết một hơi. Cậu cảm thấy chính mình mệt mỏi quá, cần phải có rượu để lấp đầy chỗ trống kia, dùng rượu để giúp cậu thôi nghĩ về anh – đây cũng có là cách cậu vẫn luôn dùng trong mấy năm qua, một khoảng thời gian thật dài.
Tâm trạng cậu bi thương, ánh mặt nhẹ đảo qua nhìn lấy những con người đang cuồng nhiệt nhảy nhót, trên mặt không chút u buồn mà là vui vẻ hết mình. Ánh mắt cậu bỗng dừng lại tại thân ảnh của người kia, đang ở tại trong vòng tay của một người đàn ông khá lớn tuổi, nếu nhìn rõ cũng có thể là sấp sỉ tuổi cha cậu luôn đi. Thân ảnh kia – chính là anh.
Hai người ôm nhau đi vào lối hẹp sâu trong quán bar, mà cậu biết nơi đó chính là nơi thường dùng cho khách “nghỉ ngơi”. Anh cùng người đàn ông kia vào đó làm gì? Cậu nhớ lại thời thơ ấu khi xưa anh vẫn thường bị người bắt nạt, kể cả con gái lẫn con trai đều muốn bắt nạt anh vì anh như vậy xinh đẹp, như vậy lôi cuốn. Cậu bỗng chốc cảm thấy sợ hãi…
Có phải hay không, anh lại lần nữa bị người ta dụ dỗ ?
Cậu rất nhanh đứng dậy chạy thật nhanh theo hai người họ. “Minnie, chờ em, sẽ không sao cả”, cậu trong miệng luôn thì thào câu này. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, chắc chắn cậu suốt đời này sẽ luôn sống trong ân hận không thôi.
Cậu đã nhìn thấy anh cùng người kia đi vào căn phòng kia, cánh cửa cũng rất nhanh khép lại sau lưng. Rất nhanh cậu đã đứng trước cánh cửa ấy, nhưng vẫn là do dự không biết có nên xông vào hay không. Cậu nghĩ, phải chăng chính mình là lo lắng quá, có thể anh cùng người kia vào đây cũng chỉ là bàn chuyện làm ăn gì đi, nếu cậu giờ xông vào sẽ chẳng khác nào phá hỏng chuyện làm ăn của anh mất rồi. Chần chừ một lúc, cậu quyết định gõ cửa, nhưng thật lâu bên trong lại chẳng có phản hồi.
Tay cậu vẫn còn đặt trên nắm cửa, nhẹ nhàng xoay một cái, cánh cửa lại như thế vì chưa khóa mà hé mở đi ra. Cậu lặng im một lúc, chẳng thể nói thành lời.
Hai thân ảnh ấy vẫn không hề phát giác ra sự xuất hiện của cậu, cứ như vậy mà quấn lấy nhau hôn nhau đến thắm thiết không buông.
Cậu nhìn thấy tất cả. Cậu cảm thấy toàn thân mình nóng bừng, tựa như có thể cầm dao giết người, đổ xăng đốt nhà. Cậu muốn phá tan nơi này đi. Nhưng kiềm chế của cậu hoàn toàn bị phá vỡ, cậu thật sự không thể chịu đựng được nữa khi thấy người đàn ông kia vươn tay vào bên trong áo anh bắt đầu sờ loạn, còn anh thì một chút cũng chẳng chống cự lại mà còn ôm lấy người đó thật chặt, miệng còn vang lên tiếng rên rỉ đến dâm đãng tột cùng.
Cậu tựa như muốn nổi điên, xông vào kéo người đàn ông kia ra khỏi anh, cũng rất nhanh tặng cho hắn một cú đấm thật mạnh. Cậu hiện tại rất muốn giết hắn, giết chết hắn đi, một chút cũng chẳng sợ hãi kết quả ra sao. Nhưng mà anh lại chạy đến ngăn cản cậu, hất tay cậu ra mà bảo vệ lấy người đàn ông kia:
“Hyunnie, em làm gì?”
Cậu đã tức giận đến cực hạn, anh lại như vậy thêm dầu vào lửa làm cậu gần như đã không thể kiềm chế được bàn thân. Cậu dùng sức mà đấm đá vào hắn, làm hắn đến sợ hãi mà phải bỏ chạy đi ra để cậu giận dữ đập phá gào thét phía sau, cùng anh tái mặt chẳng dám nói nên lời, vẻ mặt thập phần phức tạp.
Anh đứng phía đó, ở bên góc phòng nơi có chiếc giường lớn đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào. Cậu nhìn thấy chỉ không khỏi cười trong đau đớn. Là cậu nghĩ anh cùng hắn bàn bạc chuyện làm ăn gì, chẳng phải là vào đây làm tình sao? Cậu khụy gối, vẻ mặt tràn đầy đau khổ cùng bi thương, im lặng thật lâu mới dám mở ra lời:
“Hyung làm gì ở đây?”
Anh biết rằng đã tới nước này còn có nói dối cũng sẽ chẳng thể che đậy được gì. Anh cố hít một hơi thật sâu, cười khổ mà nói với cậu: “Như em thấy thôi, anh làm việc ở nơi này.”
Không biết tại sao lúc này nước mắt lại chẳng thể chảy ra mà hoàn toàn ngược lại, thập phần bình tĩnh mà nói. Ngày này rồi cũng sẽ tới, mà cậu cũng đã vốn ghét anh rồi, càng thêm ghét anh cũng chả sao. Anh vẫn còn có thể chịu đựng được mà.
“Anh làm cái gì?” Cậu hỏi anh. Cậu vẫn muốn nghe được từ anh một câu là làm bưng bê hay làm gì đó, vẫn còn muốn được nghe người kia làm như vậy với anh chính là vì bị hắn ép buộc. Nhưng mà mong muốn của cậu nào có thể thành hiện thực. Con tim cậu tựa như trong chốc lát tan ra thành trăm mảnh khi nhận được câu trả lời từ anh:
“Làm ngưu lang.”
Cậu bỗng chốc phát điên đến cực hạn nhào tới đổ đè vào anh, để cho cả hai cùng ngã trên chiếc giường lớn màu trắng kia. Cậu đè anh xuống, hai tay dồn hết sức bóp lấy bả vai anh làm anh đau đớn không khỏi kêu lên một tiếng : “Đau…”
Hai mắt cậu nổi đầy gân máu, như một con thú dữ nổi lên thú tính không thể kiềm chế được mình, như muốn cắn xé con mồi cho đến chết. Gương mặt này của cậu, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nhưng anh nghĩ cũng đã đến lúc cần chấm dứt thứ tình cảm này rồi, anh một chút cũng chả xứng với cậu nữa. Để cậu rời xa anh, chán ghét anh sẽ chẳng phải tốt hơn sao?
Anh nén đau đớn đến từ bả vai, bình tĩnh mà nói: “Đó là công việc của anh! Em vừa đuổi mất một người khách của anh rồi, mau xuống để anh còn đi tìm người khác.”
Nghe xong câu này của anh, cậu tức giận tát vào mặt anh thật mạnh. Năm dấu ngón tay in ngay trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của anh. Đối với cậu, anh như vậy tinh khiết, như vậy trong sáng thì sao có thể nói ra khỏi miệng những lời này. Cậu trong chốc lát cảm giác như mình mất đi lẽ sống. Cậu nở một nụ cười khinh, nhìn anh đầy khinh thường mà nói:
“Chẳng phải hyung cần khách, vậy hôm nay em làm khách của hyung vậy.”
Cậu như điên dại xé hết quần áo anh, mặc kệ cho anh có ra sức vùng vẫy đến chừng nào:
“Không được…. Hyunnie, buông ra….”
Cậu dừng lại hét lớn: “Tại sao không được! Anh nghĩ tôi không có tiền trả cho anh? Anh đừng lo, tôi sẽ trả hơn gâp mười!” Cậu hung hăng cúi xuống cắn mút đôi môi anh, một chút cũng chẳng có ôn nhu. Anh đau đến cả người phát run. Môi cùng miệng gần như đã không còn cảm giác, một chút cũng chẳng thể động đậy được nữa.
Cậu thật nhanh cởi quần áo mình, cầm lấy tính khí vẫn chưa qua bôi trơn đâm thẳng vào hậu huyệt không chút chuẩn bị. Một trận đau đớn xông lên đến tận não anh. Hai tay anh bóp chặt vào vai cậu, đau đớn mà nói: “Hyunnie, …..A…..Em điên rồi…..A a….”
Cậu lại như chẳng hề nghe thấy, cứ như vậy cử động hạ thân, đẩy mạnh vào cơ thể anh. Môi cậu vẫn chưa dời khỏi môi anh, cắn mút không dời, hai tay lại như điên loạn, một tay chà xát bờ ngực anh đến muốn đỏ dại lên, dùng hết sức mà ngắt nhéo, không màng anh có đau hay không, cứ như vậy mà loạn chà bóp lấy. Bàn tay kịa như ma quỷ cầm lấy tính khí của anh, không phải là xoa mà là tựa như bao nhiêu tức giận dồn lên, nắm lại thật chặt làm anh bỗng chốc cong mình vì đau.
Cả thân thể đau đớn mà co rút, run rẩy liên hồi. Chẳng phải là cảm giác của khoái cảm mà là cảm giác của chính mình bị cường bạo. Nước mắt cứ như vậy rơi xuống khóe mắt, mãi không dừng. Anh cảm giác từ phía dưới hậu huyệt có gì đó ấm nóng chảy xuống – là anh bị chảy máu rồi…
“Hyunnie, dừng lại…… Đau quá….. Đau quá…”
Luật động phía dưới vẫn tiếp tục đưa đẩy càng nhanh hơn, miệng cậu cũng cắn anh đến miệng anh đã chảy ra không ít máu, đau rát tận xương, phía ngực bị cậu chà lấy cũng đã muốn cương cứng, truyền đến cảm giác tê dại đau đớn không thể chịu được, phần hạ thân cũng đã muốn bầm tím lấy, tựa như muốn vỡ toạt ra luôn rồi.  Cả người mồ hôi thi nhau tuôn rơi, run rẩy không thôi. Anh cảm thấy chính mình đau đến không thở nổi, kịch liệt mà thở…
Ánh mắt như mơ hồ gần như gục ngã… Trước mắt anh hiện tại chỉ là một khoảng không màu trắng, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác đau thật đau chạy khắp thân thể…
Một dòng nhiệt lưu cuối cùng cũng bắn vào trong thân thể anh. Cậu nằm đè trên người anh thở dốc một chút, lại đứng dậy mặc quần áo vào, đứng đó nhìn anh trần trụi run rẩy đầy thảm hại trước mặt.
Những tờ tiền giấy như hoa rơi từ trên tay cậu rơi xuống thân thể anh. Cậu hai mắt lạnh lùng nhìn anh một chút, xoay người bỏ đi.
Hết rồi… tất cả đã chấm hết…
Giọt nước mắt lại lần nữa chảy ra, con tim cảm giác như bị bóp nghẹn lại, tan nát, vỡ rời làm đôi…
3.
Anh toàn thân đau nhức, máu phía dưới không ngừng hòa cùng chất tinh dịch màu trắng đục mà cậu vừa trao cho anh chảy xuống phía dưới, thấm đỏ ướt cả một mảng ga giường. Anh mắm lại đôi mắt xinh đẹp ấy, giọt nước mắt bỗng chốc lại rơi xuống. Tim này đau lắm có biết không, Hyunie?    
Anh nằm trên giường, cô đơn bên biển tiền mà cậu vừa ném cho, khẽ cười bản thân mình đã dơ bẩn đến mức này rồi sao. Anh cuối cùng dồn nén lại hết đau đớn, cắn chặt răng mà ngồi dậy, nhặt lên số tiền đó. Thân của anh đáng giá cao như thế này hay sao chứ, cậu cũng chẳng cần phải cho anh nhiều tiền như vậy khi chỉ làm có một lần. Anh cầm lấy số tiền ấy trong tay, mặc lại số quần áo đã sớm xé rách, như một con vật bẩn thỉu mà lê bước ra ngoài quán bar ồn ào náo nhiệt, lê bước về nhà trong con mắt dòm ngó khinh thường của bao kẻ đi qua người đi lại.
Có ai hiểu được cảm giác khi mình yêu mà chẳng dám nói ra, cũng chỉ vì tự mình cảm thấy chính mình không xứng đáng, lại cũng chẳng có đủ dũng khí mà bày tỏ, còn sợ rằng khi người đó nghe thấy rồi thì sẽ cười lên tình cảm mà mình ngàn lần trân trọng, cũng chỉ vì tình yêu đó không phải giống như bình thường, mà là tình yêu đồng tính luyến ái.
Bước chân anh bỗng nhiên dừng lại, vì màn hình ti vi đằng sau cửa kính của cửa hàng đồ điện gia dụng đập vào mắt anh. Chương trình đang chiếu có tên gọi là “Liều mình”. Người dẫn chương trình đã nói không thử làm sao biết, thà bây giờ nói ra để sau này chính mình sẽ không phải hối hận.  Anh suy nghĩ, phải chăng anh cũng nên nghe lời người này mà thử thổ lộ ra một lần, dù kết quả là gì đi nữa thì chính mình cũng sẽ không hối hận, chứ nếu giữ mãi trong lòng sẽ khó chịu mà đau đớn lắm, đau khổ đến không chịu nổi…
Nhưng mà cậu ghét anh như vậy… không cần nói cũng đã biết kết quả rồi còn gì…
Anh đứng dựa lưng vào thân cây bên đường suy nghĩ thật lâu trong khí trời lạnh lẽo của buổi vào đông. Anh rốt cuộc cũng quyết định nói cho cậu biết tình cảm của mình. Nói rồi, để mãi mãi không hối hận.Anh bước về nhà trong quyết tâm cao, ngày mai này anh sẽ đến chỗ cậu, nói hết tất cả. “Hyunnie, mong em chấp nhận hyung, mong em tha thứ cho anh…” anh cứ như vậy lập đi lập lại trong miệng, tựa như coi đó là tất cả hi vọng của anh, giúp anh có thêm khí lực mà đối mặt với chuyện sắp xảy ra.
Sáng hôm sau anh quả nhiên dậy rất sớm, chuẩn bị thật kĩ càng trước khi bước ra khỏi nhà đi thực hiện sứ mệnh của cuộc đời anh. Anh muốn nói cho cậu nghe tất cả, tình cảm của anh, tất cả những gì anh đã làm trong suốt mấy năm qua, mong được một  lời cảm thông từ cậu. Anh chỉ cần cậu biết anh yêu cậu, yêu cậu rất nhiều, từ rất lâu rồi.
Vết thương hôm qua cậu để lại cho anh vẫn không ngừng rỉ máu, nhưng anh vẫn cố nén lại mà cất bước bước đi.
Anh biết cậu hiện tại đang là giám đốc một công ty cũng khá lớn, nằm ở phía trung tâm thành phố. Anh đứng trước tòa nhà đó nhìn lên tầng lầu nơi có cậu đang làm việc bên trong, hít một hơi thật sâu vào coi như để lấy dũng khí mà bước đi tiếp. Anh hỏi nhân viên tiếp tân để được gặp cậu, nhưng điều anh nhận được lại làm vơi đi không ít tự tin cùng dũng khí của anh:
“Xin lỗi anh, giám đốc Jo bảo là không quen biết người nào tên Lee Sung Min cả.”
Anh hụt hẩng, cậu sao có thể không biết anh? Anh mới bảo cô rằng: “Cô hỏi lại lần nữa thử xem.” Nhưng cô ấy chỉ nói, “Thật xin lỗi quá!” rồi không nói thêm gì nữa, lại lo làm việc của mình.
Anh thẩn thơ bước ra khỏi cửa, nhưng anh vẫn không tin cậu lại ghét mình nhiều đến như vậy. Rõ ràng hôm trước vẫn còn gặp nhau nói chuyện, còn rất mừng khi gặp lại anh, còn chuyện hôm qua thì… cũng không cần phải khinh thường anh đến mức đó chứ…
Cả một buổi sáng, anh cứ như vậy đứng trước công ty đợi cậu. Đợi mãi, đợi mãi đến khi ánh chiều buông xuống, mọi người cứ như vậy bước ra về, thưa dần thưa dần, rồi chẳng còn một ai.
Cả cơ thể anh như muốn sụp đỏ, mỏi mệt cùng đau đớn của ngày hôm qua cứ như vậy quấn lấy anh không rời. Đói và đau, hành hạ anh nhưng vẫn không làm vơi đi quyết tâm cho anh được gặp cậu một lần để giải thích tất cả.
Cuối cùng rồi cậu cũng bước đi ra, nhưng lại đi ngang qua anh một chút cũng chẳng nhìn lại, anh chạy đến kéo tay cậu gọi một tiếng: “Hyunnie”.
Cậu lại như vậy rất nhanh hất tay anh ra, hét lớn: “Đừng gọi tôi là Hyunnie! Tôi không quen biết anh!”
Anh cảm thấy lồng ngực mình rất đau, một mực đau nhói. Mắt anh đã bắt đầu ướt đi, hỏi cậu:
“Tại sao?”
“Anh còn hỏi tôi tại sao?” cậu đưa đôi mắt khinh thường nhìn anh, tựa như anh chẳng đáng gì để cho cậu nhìn, giá trị của anh chẳng đáng một hạt bụi nhỏ dưới chân cậu, nên tự mình biết điều mà biến đi trước mặt cậu ngay bây giờ.
Anh lại lần nữa đến nắm lấy cánh tay cậu, mở miệng muốn giải thích tất cả: “Hyung…” thì cậu đã rất nhanh đẩy anh té ngã xuống mặt sàn lạnh buốt. Anh yếu ớt cố gắng muốn đứng dậy, cậu lại như vậy lùi ra xa, chỉ tay vào anh mà nói:
“Loại người bẩn thỉu như anh tôi không muốn gặp nữa!”
Anh đã không còn sức mà đứng dậy, gần như muốn ngất xỉu đi trước con mắt lạnh lùng đứng nhìn đó của cậu. Lời nói “hyung yêu em” vẫn chưa thốt ra thành lời.
Cậu đã đi rồi, không ngoảnh lại nhìn anh một lần…
Anh lê bước chân nặng nề bước đi. Những lời cậu nói tựa như lưỡi dao bén nhọn đâm toạt cả người anh, một chút cũng chẳng thương tiếc. Anh trong mắt cậu dơ bẩn đến như vậy sao? Đôi mắt như vô thần, bước chân cũng vô thức mà bước đi. Tất cả tâm trí anh đều chìm trong đau đớn, trong niềm hi vọng bị đánh vỡ tan. Anh cứ bước, cứ bước, cứ bước, đâu biết rằng chính mình đang bước xuống đường nơi trăm xe lớn nhỏ qua lại. Tiếng “bim bim” từ chiếc xe tải lớn to đùng vang lên thật lớn, và một âm thanh làm chấn động mọi nơi xung quanh khiến dòng người dừng chân mà la hét.
–Ầm….
Kíttttttttttttt……….
Anh bị hất mạnh ra, từ từ ngã xuống mặt đường nằm bất động. Dòng máu đỏ chảy loang lỗ trên mặt đường sần sùi màu đen nhánh được ánh đèn soi rọi phản phất lên một màu vàng nhàn nhạt. Anh nằm đó tựa như một đóa hoa hồng màu đỏ tô điểm cho con đường xấu xí này, giống như cuộc đời anh như vậy xấu xí nhưng bên trong lại thập phần yếu ớt cùng xinh đẹp tỏa sáng. Mọi người chạy đến la hét gọi xe cấp cứu đưa anh vào viện thật nhanh, con đường bỗng chốc càng thêm ồn ào, ánh đèn xanh đỏ cứ như vậy nhấp nháy xung quanh.
Tấm vải trắng đã buông, con người xinh đẹp ấy nhẹ nhàng nằm trên chiếc giường nhỏ màu trắng nhắm mắt xuôi tay, bỏ lại sự đời chỉ đầy đau khổ và vấn vương… Khuôn mặt ấy, tựa như thiên thần giáng xuống, cũng đã đến lúc phải trở về chốn thiên đường lộng lẫy thuộc về mình…
–oo—
Cậu dừng xe bên lề đường, tay chống cằm nhìn ra con đường tấp nập người qua kẻ lại. Phải chăng cậu đã ngu ngốc quá rồi hay không? Cậu sao biết anh mấy năm nay sống như thế nào, anh trở thành như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Cậu đã như vậy đối xử với anh, còn nói với anh những lời nhục mạ kia, anh yếu đuối như vậy làm sao có thể chịu nỗi đây?
Cậu tức giận, cũng chỉ là vì cậu quá yêu anh. Cậu muốn chiếm giữ anh chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi, không thể là của bất kì một người nào khác.
Cậu khi xưa đã rất thích anh, đã biết chính mình yêu anh nhưng lại sợ hãi cho nên mới xa lánh anh, tự làm cho mình ghét anh, bởi vì cậu suy nghĩ loại tình yêu này quả thật đáng ghê tởm. Nhưng cậu càng xa lánh anh, cậu càng cảm thấy chán ghét chính mình, cũng cảm thấy ghét anh vì sao cứ phải đối xử tốt với cậu, tại sao không ghét cậu đi để thứ tình cảm ấy nhanh chóng vụt tắt trong tim? Cậu cố gắng học giỏi để học cùng lớp với anh, còn chọn ngồi cùng bàn với anh, bởi vì cậu biết anh như vậy yếu đuối, dễ bị người khác chọc ghẹo bắt nạt đủ điều. Cậu thầm lặng bảo vệ anh, nhưng lời yêu kia cậu nhất quyết không nói thành lời. Cậu vẫn là sợ hãi, sợ nếu anh biết sẽ khinh thường cậu, sẽ xa lánh cậu như cậu đã xa lánh chán ghét anh. Ngày cha mẹ anh mất đi, cậu muốn tới ôm lấy anh, cho anh mượn bờ vai mà dựa dẫm, nhưng là cậu vẫn sợ mình không thể trở thành chỗ dựa cho anh, cậu sợ mình không đủ sức, cho nên chỉ dám đứng đó nhin anh mà bất lực không biết phải nên làm gì. Anh chuyển về sống trong nhà cậu, ở cùng phòng, ngủ chung một giường với anh chính là một điều tra tấn cậu không thôi. Cậu không thể kiềm chế chính mình không chạm vào anh, không ôm lấy anh mà chiếm lấy đôi môi kia, cho nên cậu càng thêm tránh anh, cố gắng chú tâm làm việc của chính mình. Đã nhiều đêm cậu chờ anh ngủ say mới dám nhìn vào khuôn mặt anh, vuốt ve lấy làn da mềm mại ấy. Anh tại sao lại đáng yêu như vậy, sao lại cướp đi con tim cậu như vậy… Cậu nhẹ đặt ngón tay lên đôi mềm mại màu hồng đó, lại kiềm chế không được mà cúi xuống hôn  nhẹ lấy, thưởng thức hương vị ngọt ngào vụng trộm…
Cậu chỉ mong như vậy mãi, cũng là đủ mãn nguyện lắm rồi…
Nhưng một ngày, anh vừa đi học về lại không còn nhìn thấy hình bóng anh nữa, mọi thứ của anh đều biến mất trước mắt cậu. Cậu đã như phát điên chạy đi tìm anh mãi cho đến tối vẫn chưa chịu bỏ cuộc, mãi đến khi cha mẹ cậu bảo rằng anh đã dọn đi rồi cậu mới như ngã quỵ xuống… hối hận tại sao chính mình vẫn còn chưa nói lời yêu anh…
Sau bao năm tìm kiếm, hôm nay cũng đã gặp lại anh rồi, trong lòng thập phần vui mừng nhưng khi nhìn thấy anh sống như vậy lại cảm thấy đau xót trong lòng. Cậu muốn ôm lấy anh vào lòng, cùng anh sống cuộc sống giàu sang mãi mãi, nhưng vẫn là nỗi sợ hãi kia còn bám víu mà không dám cất lời. Đến khi thấy anh cùng người đàn ông kia, anh còn vì hắn mà bênh vực, còn nói đó chính là công việc của mình đã làm câu muốn phát điên. Cậu  không cho phép anh trở thành loại người như vậy… nhưng cậu đã chỉ ích kỉ cho mình mà không đặt mình vào trường hợp của anh mà suy nghĩ… Anh đã như vậy đến tìm cậu, nhưng cậu đã làm gì chứ, để anh chờ đợi chính mình trong tiết trời giá lạnh này. Có phải cậu đã sai rồi hay không?
Cậu đạp ga lái xe chạy thật nhanh đến căn phòng trọ lụp xụp của anh, dùng hết sức mà leo lên từng ấy bậc thang. Cậu muốn ôm anh, muốn nói hết với anh tấm lòng mình, muốn nói rằng chính mình đã hối hận rồi, muốn nói lời xin lỗi cùng anh…
Cậu đến trước cửa căn phòng ấy, đập thật mạnh vào cánh cửa đã sớm muốn rớt ra ngoài, lớn tiếng gào thét: “Minnie!”
Nhưng mãi vẫn không có tiếng trả lời.
Cậu cứ như vậy như điên gào thét cùng đập cửa, mãi cho đến khi người người hàng xóm đến vỗ vào cậu mà nói:
“Chàng trai trẻ, cậu ấy không còn ở đây nữa đâu.”
Cậu như đánh mất hết lý trí mà túm lấy bả vai bà cụ mà hỏi: “Anh ấy đã đi đâu mới được!”
Chỉ thấy mặt bà cụ bỗng nhiên trầm xuống: “Cậu ấy còn trẻ lại còn rất tốt bụng nhưng lại ra đi sớm như vậy… ông trời quả là không có mắt.” Bà lắc đầu rồi bước đi trở lại vào phòng mình, để lại như chết đứng tại một chỗ. Nước mắt bây giờ mới lặng lẽ chảy ra sao? Đã không còn kịp rồi.
Cậu gào lên một tiếng “Không” thật lớn: “Không thể, không thể nào…” Cậu như một người điên cứ lắc đầu thầm thì trong miệng, thật nhanh chạy đi…
Anh chạy đến tất cả các bệnh viện hỏi thăm, nhưng ban đầu vẫn là nhận được câu trả lời: “Không có bệnh nhân nào tên Lee Sung Min cả.” Cậu hi vọng, và mãi hi vọng, cậu hi vọng lời bà lão kia nói chỉ là giả dối, chỉ là lừa người thôi. Anh như vậy sao ông trời có thể cướp đi được. Sẽ không!
Sẽ không!
Nhưng mà hi vọng cũng sớm tàn, bởi vì cậu nhìn thấy tay cô y tá chỉ hướng đằng kia, nơi có một giường đẩy màu trắng toát được đưa ra, mà người nằm trên cũng đã sớm bị chăn trắng bao phủ quanh mặt. Cậu run rẩy tiếng đến gần, trong tận thâm tâm vẫn tự trấn an chính mình: “Đó không phải là anh.”
Bàn tay cậu run rẩy mở lấy tấm vải trắng trùm trên đầu người kia, bỗng chốc lại chẳng còn đứng vững mà quỵ xuống ngay bênh cạnh khóc như một đứa trẻ mất đi người thân yêu. Anh xinh đẹp nằm trên chiếc giường màu trắng, nhìn rất thanh thản không chút vướng bận trần đời…
Sao ông trời lại cướp đi anh trong khi cậu chỉ vừa quyết định nói ra tâm tình của chính mình? Tại sao…
Lại nghe vị bác sĩ nói rằng, lời cuối cùng anh nói chính là—
“Hyunnie, anh yêu em!”
End.