Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Chờ [5][6]

5.

Lợi dụng thời cơ tất cả mọi người đều hướng tiệc tùng mà hăng say quên đi hết tất thảy mọi chuyện, hoàng tử bé từ trong phòng mình ngồi trên giường cố gắng mà vò đầu bức tóc mặc dù tóc hoàng tử bé chính là kiểu tóc đang thịnh hành nhất SME – đầu đinh ba phân. Nghĩ nhé, vì Minnie mà nghĩ nhé, nào động não động não nào… ấy thế là chỉ sau một khoảng thời gian cực ngắn thì bỗng nhiên trên đầu hoàng tử bé hiện lên một bóng đèn trái chanh 25W  nhấp nháy nhấp nháy, này chính là báo hiệu hoàng tử bé đã nghĩ ra cách rồi nha.

Bé đứng dậy, đeo vào ba lô đựng đầy đủ đồ dùng mà bé đã chuẩn bị từ rất sớm rồi ý, những thứ này quyết định là phải tặng cho Minnie không được thiếu một thứ.

Bước một bắt đầu – một ánh mắt sắc bén chói lên hai đường ánh chớp màu trắng đến chói mắt, đá lông nheo một cái – vẫn câu nói cũ được nói ra: “Minnie, chờ anh!”   

“Thái Nghiên tỷ tỷ, ta thật đói!” Hoàng tử bé không phải lúc nào cũng mặt mày nghiêm trang đâu, mà là sẽ rất đúng lúc đúng giờ mà trưng ra một bộ mặt thực thực đáng yêu, nay sau một lần gặp Minnie đáng yêu thì cũng cọp pi được thêm một chút. Này là hoàng tử đang mắt long lanh, chụm môi lóng lánh nhìn nữ nô tì Kim Thái Nghiên kiêm luôn chức nhũ mẫu của hoàng tử bé. Nàng có thể kháng cự lại được mị lực của hoàng tử bé được sao? Dĩ nhiên là không thể rồi, bởi vì hoàng tử bé mặc dù chỉ mới có năm tuổi đầu nhưng khuôn mặt đã quá đỗi chững chạc, so với những bé trai cùng tuổi thì tốc độ phát triển cao hơn rất nhiều lần, đây cũng chính là di truyền từ dòng máu của hoàng gia – Hoàng tử bé hiện tại rất chi là tuấn tú đẹp trai không ai sánh bằng khiến cho ngàn cô gái trẻ gặp phải ngất lên ngất xuống, máu chảy thành sông, xác nằm thành bãi.    


“Nô tì….. Nô tì…… Hoàng tử chờ một chút, nô tì, nô tì sẽ mang thức ăn đến cho người” Quả nhiên là lòng cô gái trẻ như nàng thì làm sao có thể phản kháng được mị lực của hoàng tử bé đây? Tội nghiệp nàng ta, cứ như vậy mà mặt đỏ ửng lên xoay lưng hướng trù phòng mà đi, quay lại nhìn hoàng tử bé một lần cũng không dám, bởi vậy cho nên khuôn mặt cười đểu của hoàng tử bé nàng đương nhiên là không nhìn thấy.

Trù phòng vốn ở khá xa phòng của hoàng tử, này là đương nhiên, không lẽ muốn hoàng tử bé ngày đêm phải hít mùi thức ăn sao? Thế cho nên theo tính toán của hoàng tử bé chính là nàng ta đi ít nhất cũng phải tốn nửa tiếng, đủ để hoàng tử bé trốn ra khỏi đây thực hiện bước hai của kế hoạch ‘bỏ trốn’.

Hoàng tử bé vẫn như thường ngày nghênh  nghênh ngang bước đi, không có chút tỏ vẻ nào gọi là ‘ta đây đang trốn khỏi cung đấy’. Bọn quân lính canh gác hoàng cung khi nhìn thấy hoàng tử bé đi qua thì cũng chỉ biết cúi đầu theo phép tắc mà chào ‘hoàng tử khỏe’ chứ chẳng chút nghi ngờ chuyện chi, vốn cũng chỉ nghĩ hoàng tử bé như mọi ngày buồn đời sung sướng mà đi dạo loanh quanh thôi. Hoàng tử bé cũng nhờ thế mà vượt ải thành công.

Chỗ quốc ưng là ở đâu nhỉ? Hình như là ở phía Tây cung điện – vườn thú vĩ đại của Chrystal. Hoàng tử rất nhanh từ trong túi lấy ra một cái bản đồ nhỏ vẽ chi tiết cấu trúc cung điện vĩ đại của SME. Đối với những đứa trẻ thuộc lứa tuổi còn đang lo ăn lo chơi của hoàng tử thì bản đồ này xem vào đương nhiên sẽ không thể hiểu nổi, nhưng đối với hoàng tử bé thì hoàng toàn khác hẳn, bởi hoàng tử bé từ lúc mới sinh đã được dạy dỗ đặc biệt, thụ hưởng những thứ mà người tầm thường không thể có, đã vậy trong người còn có mang dòng máu hoàng gia đặc biệt thông minh siêu phàm hơn người, loại bản đồ nhỏ này làm sao có thể làm khó được hoàng tử bé chứ. Lần theo bản đồ, cuối cùng hoàng tử bé cũng đến được ‘vườn quốc ưng’. Bọn quốc ưng nhìn thấy hoàng tử bé thì không khỏi đổ mồ hôi hột, hột đào đang ăn nghẹn ngay tại cổ họng mà cúi đầu chào hoàng tử bé ‘hoàng tử khỏe’. Này cũng chính là quốc hậu Lee Teuk năm trước đã chặt đầu quốc ưng chở hoàng tử bé đi ngày hôm đó, còn có cảnh báo từ nay về sau khi chưa được lệnh của quốc vương quốc hậu thì tuyệt không được chở hoàng tử bé đi bất cứ nơi nào, nhưng hôm nay hoàng tử bé tự mình đến đây, có phải là báo điềm dữ không đây? Quốc ưng nhìn nhau, tự thương cảm cho số phận đứa nào hôm nay xui xẻo sẽ bị hoàng tử bé nhìn trúng, cũng thầm cầu nguyện, đứa đó không phải là mình.

“Được rồi” hoàng tử bé lướt mắt nhìn vào bầy quốc ưng, trong đầu thầm lựa chọn. Minnie của ta năm trước còn béo tròn đáng yêu đến như vậy, không biết năm này đã tăng thêm cân nào chưa, nhưng cũng mong là vạn lần đừng có ốm đi nha, ốm đi sẽ mất đang yêu một chút đó. Nghĩ rồi nghĩ, vẫn là nên chọn con ưng nào mà béo béo khỏe khỏe một chút, thà dự phòng trước còn hơn tới lúc đó con ưng ốm yếu quá không đèo được hoàng tử bé cùng bé màu hồng đi dạo một vòng Chrystal một vòng như đã định thì hoàng tử bé chắc chắn sẽ tức chết mất thôi, sẽ ủy khuất không chịu nổi cho mà xem. Ấy thế nên, hoàng tử bé cuối cùng vẫn là chọn chú ưng béo nhưng khỏe mạnh cường tráng vẫn đang ở trong thời kì tráng niên.

“Khụ, này ưng, ngươi tên là gì?” Hoàng tử bé trưng ngay một bộ dạng cực kì thân thiện mà hỏi con ưng béo cường tráng tội nghiệp đang muốn khóc thét cho đời mình sao lại khổ sở như thế này, không dưng lại lọt vào mắt xanh của hoàng tử bé chứ. Còn những con ưng khác thì một mặt thở phào nhẹ nhõm, một mặt cũng chỉ biết có thể an ủi vị bằng hữu tội nghiệp đáng thương xấu số của mình thôi “Vị huynh đệ, ủy khuất cho ngươi rồi” nói xong rồi thì chỉ hận không thể co giò bay thật nhanh tránh đi chỗ khác, tránh nguy cơ hoàng tử bé thấy mình ăn ý hơn mà lại đổi ý thì khổ.

“Ta là ưng Thập Nhất, chức vị phụ trách dò thám tình hình bảo an của SME” mặc dù là đang buồn khổ thúi ruột nhưng mà ưng Thập Nhất này vẫn là ra oai mà khoe khoang về chính bản thân mình. Chức vụ của nó đâu phải là nhỏ hèn gì đâu, phải gọi là rất quan trọng ấy chứ. Dò thám tình hình bảo an là rất quan trọng với một quốc gia, thuộc lòng SME rõ như lòng bàn tay, nhờ nó mà Chrystal vẫn luôn luôn an bình đó nha.

Mắt hoàng tử bé bỗng nhiên lóe sáng, cũng tự khen mình quả là có mắt nhìn người nhìn ưng, chọn con này quả đúng rồi còn gì, nó vốn là dò thám tình hình bảo an của SME cho nên sẽ biết chỗ nào ở SME là đẹp nhất, chỗ nào là nên đi nhất, thế cho nên sẽ dễ cho hoàng tử không cần phải nặn não ra mà nghĩ nên chở Minnie đáng yêu đi chỗ nào chơi cho thỏa mãn ý thích đâu. Hoàng tử bé ngẩng đầu, nhìn quốc ưng này mà cười một cái, nụ cười chứa đựng nịnh nọt, khụ, là nịnh nọt để cho con ưng này nó đồng ý làm theo ý hoàng tử, cũng chính là một nụ cười của thỏa mãn và mong chờ hạnh phúc sắp đến.

“Tốt, quả nhiên ta có mắt nhìn ưng nha”, hoàng tử bé nháy mắt với con ưng tội nghiệp một cái, “Ngươi có thể chở ta đến nơi mà năm trước lúc sinh nhật ta con ưng kia chở ta đi không?” Mắt mở ra đến cực đại, thêm chút lóng lánh ánh nước trong veo, trên đầu mọc thêm hai cái tai sói, sau mông có thêm một chiếc đuôi vẫy vẫy. Khụ, hoàng tử bé mà phải đi làm mấy động tác này trước mặt một con ưng thì quả là mất mặt, nhưng mà mất mặt không bằng với không được gặp bé Minnie, thế cho nên mặt dày một lần cũng sẽ không có chết người đâu.

“Ách!” Quốc ưng tội nghiệp bỗng chốc ngẩn người, tim đập liên thanh như chuông báo thức mỗi sáng thi nhau mà reo, “Hoàng tử cho thần xin lỗi, nhưng vương hậu đã ra lệnh….”

Lời còn chưa nói dứt thì trong mắt đã sắp rớt ra ngoài, những con ưng đang ở vòng ngoài theo dõi hiệp đấu cũng nhảy dựng cả lên, giống như kiến đốt mông mà nhảy bạch bạch, lật đật chạy đến. Thần tiên phù hộ cho chúng ta a, vạn nhất là không nên xảy ra chuyện gì, chứ nếu có thì cả đội quốc ưng xin tuyệt nòi từ đây.

Tây cung điện nơi quốc ưng cư ngụ đóng quân chính là tòa thành nằm trên phần đất cao nhất của Chrystal, vị trí giống như là thành lũy phòng thủ  ôm lấy toàn cung điện vào bên trong, này cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì ở đây chủ yếu là ưng bay trên trời thì nơi ở của bọn chúng càng cao thì quả nhiên là càng tốt rồi, không cần phải thắc mắc chi nhiều. Phía ngoài bờ thành Tây chính là bở vực sâu thẳm không thấy đáy chỉ thấy một màu đen đặc quện, còn nghe đâu đó tiếng nước chảy ào dữ dội vang lên, một khi cúi người hét lên một tiếng nhỏ nhỏ thì cũng đủ làm cho rừng cây lung lay chim muôn sợ hãi mà vỗ cánh bay đi, âm thanh vang lên còn thêm muôn phần đáng sợ, giống như quỷ ma hiện hình, thần tiên giáng thế, thập phần đáng sợ. Mà hoàng tử bé hiện tại, chính là một chân đặt lên bờ thành, một chân đứng trụ, quay mặt đưa ánh mắt kiêng định nhất quyết mà nhìn ưng kia tội nghiệp.

“Ngươi có thể không đồng ý, nhưng chính là ta sau đó sẽ từ đây nhảy xuống cho ngươi coi.”

Khụ, đến nước này thì dùng cách đê tiện một chút cũng chả sao. Người ta thường nói, cách đê tiện hay không không quan trọng, cái quan trọng là chính mình đạt được mục đích, cái chính là chính mình cảm thấy vui vẻ toại nguyện, tự mình ủy khuất mình mãi mãi là chuyện không nên, muôn đời truyền dạy. Hoàng tử bé đe dọa như thế này, quốc ưng còn có thể không gật đầu chấp nhận lời sai bảo của hoàng tử bé? Hoàng tử bé nói như vậy chẳng khác nào chính là nói ‘ngươi chắc chắn phải đồng ý theo ý ta, không cho phép cự tuyệt’.

Quốc ưng nhìn nhau, rồi lại thở dài “Người huynh đệ, đến nước này rồi thì ngươi chỉ có thể tuân mệnh bề trên mà thôi”, mà Thập Nhất cũng là vô thố không thể lắc đầu, chỉ đành gật đầu làm cho hoàng tử bé bỗng chốc nhảy dựng lên, chân làm trụ đột ngột dời đi làm chân đặt trên bờ thành có chút không vững mà lung lay cả người hoàng tử bé làm hoàng tử bé suýt chút nữa rơi tim, mặt tái nhợt một cục ‘không nên, không thể chết, phải đi gặp Minnie mà’, còn đàn quốc ưng cũng tím tái mặt mày, này chính là giết người không cần súng đó có biết không?

Hoàng tử bé ung dung leo lên lưng Thập Nhất, ôm lấy cổ nó, trên lưng vẫn là đeo chiếc ba lô tình yêu mang hi vọng phải đưa hết cho bé Minnie đáng yêu mới được. Tiếng ưng vỗ cánh vang lên, dội lại cả núi rừng, âm thanh thể hiện cho sức mạnh và uy quyền.

Thập Nhất cùng hoàng tử bé vừa rời đi, đã có quốc ưng rất nhanh truyền tin đến cho quốc vương cùng vương hậu đang linh đình trẩy tiệc, thoáng chút lại mặt mày tái nhợt thần tình căng thẳng, lập tức sai người gọi quốc ưng, quốc vương quốc hậu tự mình thân chinh đuổi theo, mang theo quân lính thần y theo sát phía sau. Người dân lại được dịp thở dài, lại chuẩn bị chịu phong ba bão táp cấp mười mấy nữa rồi sao? Lại có người cầu nguyện, cầu cho Chrystal bình an.

Mà nhà tiên tri của Chrystal bỗng chốc lắc đầu, Chrystal vạn năm yên bình, nhất định gần nhất sẽ có sóng gió tràn lên.

6.

Đến được cánh rừng ngày nào đó nơi mà hoàng tử bé cùng Minnie gặp nhau thì cũng đã là thời điểm giao nhau giữa trưa và muộn, màu sắc lộng lẫy của buổi trưa tươi đẹp giao cùng với ánh đen của buổi muộn tạo nên một màu thần bí đến lạ, không quá rực rỡ cũng không quá âm u, chỉ có thể mô tả giống như một loại màu sắc đượm tình khơi gợi lòng người cảm giác thật thoải mái cùng an tâm. Hoàng tử bé háo hức chạy đến chỗ mà chính mình cùng Minnie đã từng ngồi, chỗ mà hoàng tử bé đã kể chuyện cho bé nghe mà không biết đến bé đang cắn chặt bí bông không dám vang lên tiếng nức nở, chỗ mà hoàng tử bé tìm cách lừa Minnie gọi mình bằng anh dù tuổi tác không đúng, chỗ mà nụ hôn đầu của hoàng tử bé đã được lấy đi, hạnh phúc và ngọt ngào. Nhưng khi đến chỗ rồi thì bóng dáng trẻ con ngây thơ, mũm mĩm của ngày nào đã không có ở đó. Là Minnie đã quên? Là Minnie đã sớm không còn nhớ hoàng tử bé là ai?

Nhưng hoàng tử bé cũng sớm tự an ủi chính mình, có lẽ là cha và nương của bé vẫn còn đang ở nhà cho nên bé mới không thể có cơ hội mà chạy đến đây, hoặc là bây giờ bé đang bận giúp đỡ cha nương làm chút công việc nhà, dù gì bé năm nay cũng đã bảy tuổi rồi còn gì, có lẽ sau khi làm xong rồi bé sẽ chạy đến thôi. Hoàng tử bé nở một nụ cười, đặt mông mà ngồi tại một gốc tre nhỏ - hình như cũng chính là gốc tre mà hoàng tử bé ngồi hôm nào đáng nhớ đó, ôm trong mình một nỗi hi vọng, một nỗi chờ mong. Minnie, mau đến với anh nhé!

Nhưng chờ mãi chờ mãi, đến khi khối cầu lửa kia cũng mệt mỏi không thèm tranh giành ánh sáng với màn trời đen kịt nữa mà lặn xuống núi đi ngủ, Minnie đáng yêu của hoàng tử bé vẫn chưa đến, thân ảnh mũm mĩm ôm bí bông trong tay một chút cũng không có xuất hiện.

Là Minnie đã quên hoàng tử bé rồi chăng?

Giọt nước mắt ngây ngô lần đầu tiên rơi ra khỏi khóe mắt chảy dọc trên bờ má còn vị ngây ngô của trẻ con, tay lại vô thức mà đưa lên mân mê bờ môi – hương vị ngày đó, hoàng tử bé vẫn còn nhớ rõ lắm.

Bỗng chốc lại cúi mặt xuống gối mà òa khóc, Thập Nhất đứng một bên cũng chẳng biết hiện tại phải làm như thế nào đây, chỉ có thể đứng nhìn hoàng tử bé tội nghiệp mới tí tuổi đầu này đã nếm trải hương vị của một thứ - thất tình, bị bồ cho leo, đá bay một góc!

Mà ai bảo hoàng tử bé là người dễ buông tay? Hoàng tử bé là hoàng tử bé của Chrystal thì như thế nào lại để cho người ta đá mình, này gọi là rất rất ủy khuất không chịu nổi đó có biết không? Hoàng tử bé này, chỉ có bé đi đá người ta chứ không có chuyện bị người ta đá, mà Minnie đáng yêu cũng không ngoại lệ, Minnie đáng yêu không được đá hoàng tử bé, mà hoàng tử bé trăm phần trăm sẽ không đá Minnie đáng yêu đâu, mà là trói Minnie đáng yêu lại để bé có thể ở mãi bên cạnh hoàng tử bé -  mãi mãi chẳng rời. Hoàng tử bé tự nhiên ngẩng đầu lên một cái làm cho Thập Nhất thót cả tim tưởng ma tỉnh dậy hù nó ấy chứ, lại chỉ thấy hoàng tử bé ngắt một cái lông của nó dùng để xì mũi, mặt mày đầy quyết tâm, hướng nó mà nhìn. Ách, nó không phải là nguyên nhân làm nên chuyện gì đâu nha, nó là vô tôi đó hoàng tử bé.

Ngày này năm trước hoàng tử bé gặp Minnie đáng yêu ở chỗ này, mà cha và nương của bé thì đang… khụ, đang làm việc ở chỗ kia, từ đây có thể suy ra là nhà của Minnie đáng yêu cách nơi này chắc chắn không xa đâu. Thế là hoàng tử bé quyết định làm một cuộc tự mình tuần tra đầu tiên trong đời với mục đích – tìm kiếm nhà Minnie bé nhỏ!

Men theo mép rừng tre, đi mãi đi mãi đến nỗi khiến chân của hoàng tử bé đã muốn phồng rộp bên trong đôi giày vải quyền quý, Thập Nhất một bên đã bảo là để nó chở hoàng tử bé đi, nhưng mà hoàng tử bé nhất quyết không chịu. Hoàng tử bé nói “Ta muốn làm theo tiếng gọi của con tim, ta không cần ngươi giúp” thế là cho dù đau thấu tận xương nhưng hoàng tử bé vẫn cắn răng chịu đựng, cố sức mà tìm ra ngôi nhà của Minnie bé nhỏ mặc cho Thập Nhất một bên cứ lề nhà lề nhề đòi chở. Minnie của anh, em không nhớ ra anh thì anh đây đến nhắc lại cho em phải nhớ ra!

Đi mãi đi mãi, cuối cùng hiện ra trước mắt hoàng tử bé là gì đây? Có phải hoàng tử bé đã tìm ra nhà của Minnie đáng yêu rồi hay không? Đúng, chính là như vậy, bởi vì toàn bộ nơi này chỉ có một ngôi nhà duy nhất, đó không phải nhà của Minnie đáng yêu thì là nhà của ai đây chứ. Nhưng mà, nước mắt lại lần nữa chảy ra trên khuôn mặt đã sớm nhòe đi vì mệt mỏi, vì đau đớn truyền đến từ đôi bàn chân nhỏ bé. Ngôi nhà trước mặt gần như đã lụi tàn đi từ lúc nào, gần như bị thiêu rụi đi bởi ngọn lửa trần thế chỉ để lại một chút mấy thân cây lớn dùng làm trụ chống đỡ cho cả căn nhà. Hoàng tử bé run rẩy bước đến bên căn nhà hoang tàn, nhặt lên một thứ mà hoàng tử bé hiện tại không muốn nhìn thấy nơi đây, bởi vì nó đánh tan hi vọng ngôi nhà này không phải là ngôi nhà mà bé đang tận lức muốn tìm. Khóc ư? Khóc cũng vô ích. Hối hận ư? Hối hận cũng vô ích.

Trên tay hoàng tử bé, chính là quả bí bông mà ngày nào đó Minnie đáng yêu vẫn ôm, còn ngậm chặt răng mà cắn lấy khi nghe hoàng tử bé kể chuyện. Quả bí bông này, gần như đã bị cháy xém đi một nửa mất rồi.

Hoàng tử bé hiện tại thấy đau lòng lắm, cơn đau cứ như vậy trỗi dậy trong lòng, rất đau, tựa như đem hết lục phủ ngũ tạng của bé tách rời ra cơ thể này vậy. Hoàng tử bé vì cơn đau mà vô lực khụy xuống, mồ hôi rơi ướt cả thân thể, khẽ gọi một tiếng “Minnie…” rồi nhẹ nhàng nhắm mắt ngất đi.

Bàn tay hoàng tử bé, vẫn là ôm lấy quả bí bông, một chút cũng không buông.

Đợi đến khi hoàng tử bé mở mắt tĩnh lại thì cũng đã là chuyện của hai ngày sau đó. Đôi mắt nhỏ khẽ động một chút, rồi từ từ mở ra. Nhận thức đầu tiên chính là trần nhà sao lại quen thuộc đến như vậy, khẽ khàng chuyển mắt quan sát một chút mới phát hiện, à, thì ra đây chính là phòng của hoàng tử bé, hèn gì nhìn quen đến như vậy. Bé đã về lại cung điện rồi sao? Làm như thế nào về được?

Chuyện là, khi hoàng tử bé ngất đi, Thập Nhất sợ hãi đem hoàng tử bé để lên lưng nhanh chóng trở về cung điện mặc cho số mệnh của mình có thể sẽ như đang ngồi trên chảo lửa, cũng tốt, sớm đầu thai một chút, kiếp sau có thể sẽ đỡ khổ hơn vậy. Nhưng mà trên đường trở về thì thấy đoàn quân của quốc vương cùng quốc hậu đang ráo riết tìm kiếm hoàng tử bé. Quốc vương cùng quốc hậu vốn không biết năm trước hoàng tử bé đã dừng chân ở chỗ nào, mà SME to lớn đến như vậy thì tìm kiếm một thân hình bé nhỏ quả là tựa như mò kim đáy bể, đến giờ vẫn chưa tìm ra thì cũng không có gì để mà thắc mắc. Tuy nhiên có một chuyện, chẳng phải năm trước quốc hậu đã cho người đi điều tra nguyên nhân hoàng tử bé bị ốm rồi còn có chặt đầu con ưng đã chở hoàng tử bé đi sao, đáng lẽ quốc hậu phải biết chứ? Nhầm, nhầm rồi, thực chất thì quốc hậu thực rất nhân từ, chỉ biết nói mà không có làm đâu. Quốc hậu khi đó cũng có điều tra từ ưng kia, chỉ nghe ưng đó nói là hoàng tử bé gặp phải một bé rất đáng yêu mũm mĩm tên là Minnie ở trong rừng tre nọ mà thôi, mà ưng kia thì sau đó cũng không có chết, chỉ là bị đày ải đến nơi đâu đó mà ngay cả hậu cũng quên mất rồi, này cũng nên thông cảm, người già … khụ, người bận nhiều việc, quên đi chuyện nhỏ nhặt này cũng là lẽ thường tình thôi.

Hiện tại quốc hậu đang không còn tâm trí nào mà ăn uống, chỉ là nắm chặt lấy tay hoàng tử bé không buông, khóc lóc đến thảm. Hoàng tử bé ơi, người mau tỉnh lại đi.

Khi hoàng tử bé mở mắt tỉnh lại thì thì cả vương quốc mừng như điên, hận không thể đứng lên gào thét cũng nhảy múa đến loạn, nhưng trong khi đó thì hoàng tử bé vừa tỉnh thì lại khóc đến sông chảy thác đổ, miệng tuyệt chỉ nhắc đến một cái tên trong miệng “Minnie…. Minnie…..”, gọi không ngừng.

Quốc hậu thương con, ôm lấy hoàng tử bé để hoàng tử bé khóc trong lòng mình. Haizz, tội nghiệp cục cưng của nương, từng tuổi này mà đã nếm trải thất tình, nếm trải cảm giác người yêu mình mất đi thật là khổ. Ông trời quả không công bằng, tại sao lại hại con hậu đến nông nỗi này.

Ông trời trên cao khụ khụ vài tiếng tức giận trách hậu, này cũng không được trách ta chứ, cũng tại con ngươi con nít mà ranh, chỉ mới năm tuổi đầu mà học yêu với chả đương, có trách thì trách con ngươi học đòi người lớn yêu đương vớ vẩn thôi. Khụ, nhưng mà chuyện tình duyên của hoàng tử bé vẫn còn dài lắm, chưa có dứt bây giờ đâu. Trời đã định rồi, có van nài cũng chẳng có ích gì, ngươi hiện tại nên động viên con ngươi cố mà sống, có duyên hẳn gặp, không duyên có gặp cũng chẳng biết nhau đâu.

Hai người, một người là quốc hậu uy nghiêm, một người là hoàng tử bé đáng yêu tuấn tú hơn người, cứ như vậy ôm nhau mà khóc, mà quả bí bông trong tay hoàng tử bé kia, một hai vẫn là không lấy ra khỏi tay hoàng tử bé được, dù nó đã sớm cháy đi không còn hình dạng.

Người ta thường nói, tình đầu khó bỏ tình cũ khó dời, mà quả đúng, hoàng tử bé vẫn một mực không tin Minnie đáng yêu không còn, vẫn là một mực chờ mong ngày đêm không bỏ, còn có nghe lời quốc hậu học hành chăm chỉ, luyện kiếm luyện cung sớm trở thành người đàn ông người nhớ người mong, đêm ngày muốn mình trở thành trượng phu của họ, này để khi Minnie đáng yêu khi gặp lại cũng sẽ không chống lại nổi mị lực của hoàng tử bé, cũng không khinh thường hoàng tử bé bất tài vô dụng mà bỏ đi. 

Ngày qua ngày trôi đi, ấy thế mà cũng đã là thời gian mười một năm. Năm nay, hoàng tử bé mười sáu tuổi, đẹp trai tuấn mỹ, tài năng suất chúng không ai không nể, không ai không sợ, không ai không thèm thuồng. Nhưng trong lòng hoàng tử bé chỉ có một người, vẫn chỉ có hi vọng tìm gặp một người – Lee Sung Min – bé màu hồng của năm nào ngày ấy.

Lại nói, sau lần đầu tiên bé màu hồng gặp hoàng tử bé thì bé màu hồng ngày nào cũng nhớ mong, tay mân mê con sói đeo trên cổ, lòng chờ mong đến sinh nhật hoàng tử bé của năm sau. Bé vẫn như cũ nghe lời cha nương, chăm chỉ cày mò đèn sách, luyện rèn văn chương, trở thành một bé ngoan đầy giỏi giang của cha và nương, nhưng bé tuyệt không luyện võ luyện công, bởi vì bé thực không hợp nha. Ấy thế mà khi ngày sinh nhật của hoàng tử bé chỉ còn ba tháng nữa là đến thì nhà của bé lại gặp một chuyện thực không hay ho gì ập đến. Chính là một con bò mọng không biết làm cái gì mà cái đuôi bị cháy một đoạn, vì đau đớn mà khóc lóc chạy loạn như điên, lại không may mắn cho nhà bé chính là được con bò mọng cháy đuôi đấy ghé thăm, mà nhà của bé lại vốn làm bằng lá rơm rạ cho nên cũng sớm theo đó mắt bắt lửa bốc cháy thật nhanh. Tiếng lửa cháy tí tách, tiếng bò mọng cháy đuôi đau đớn mà gào xé úm bò úm bò, tiếng cha nương sợ hãi mà ôm bé chạy ra khỏi làm cho bé ngay cả bí bông cũng chẳng kịp ôm theo mà òa khóc. Nói chung, hoàn cảnh ngày hôm đó chính là nháo loạn tứ tung. Hồi sau khi chuyện cũng đã yên ổn, nhà đã sớm cháy rụi, bò mọng cũng sớm phá nhà xong mà chạy đi tìm hồ nước gần đó mà ngâm đuôi cháy gần hết, thở phào nhẹ nhõm. Cả nhà bé đưa mắt nhìn căn nhà cháy không còn một mảnh thì thở dài, aizz, lại phải chuyển nhà sao? Bé dù không muốn chuyển đi vì đi rồi thì lời hẹn với anh Hyunnie phải làm thế nào đây, bé thực muốn gặp lại anh Hyunnie lắm, nhưng phận làm con, cha nương đi đâu thì con phải theo đó, làm sao có thể cãi đây? Thế là bé đành ngậm ngùi đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo của nương, theo gót cha dọn đi thật xa. 

Ngày này qua ngày nọ, dọc đường có biết bao nhiêu là mệt mỏi cùng buồn thương không biết khi nào mới có thể gặp lại anh Hyunnie, cuối cùng nơi dừng chân của cha nương khiến bé phải hốt hoảng giật mình. Trước mặt bé chính là một lâu đài nguy nga tráng lệ, người dân đi lại thực đông đúc, người người xinh đẹp, người người sang trọng, người người đùa giỡn bán buôn. Lại nghe cha nương nói chính mình sẽ ngụ lại đây thì bé càng sửng sốt hơn nữa. Ngoài anh Hyunnie lần đầu bé gặp mặt kia thì đây chính là lần đầu bé nhìn thấy nơi có nhiều người đến như vậy. Lại nói, nghe cha nương nói đây chính là thành đô của Chrystal – nơi mà quốc vương quốc hậu cùng hoàng tử sinh sống thì bé thoáng chốc giật mình, mừng rỡ. Này có phải bé đang mơ hay không, bé cư nhiên lại có thể được sống gần anh Hyunnie như vậy, vậy thì có thể vào ngày sinh nhật anh sẽ không cần phải gặp ở trong rừng tre kia nữa mà đổi thành gặp trong lâu đài nguy nga kia đi, nghĩ đến đây bé không khỏi cảm thấy thật vui, vậy là còn có thể gặp anh Hyunnie rồi. Nhà bé cuối cùng cũng có một căn nhà ổn định, cha nương buôn bán trong thành, còn bé thì ở nhà chăm chỉ học tập đọc sách làm văn làm thơ, đôi khi buồn còn lấy đàn ghita ra vừa đàn vừa hát, mà giọng hát của bé thực trong trẻo, hát lên thực rất động lòng người.

Cuối cùng ngày mà bé thực chờ mong cũng đến, là ngày sinh nhật của hoàng tử - anh Hyunnie của bé. Nhưng mà thành trì đông đúc như vậy người người vì ăn mừng mà chen lấn, thân hình dù có mũm mĩm của bé như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là của trẻ con còn nhỏ, như thế nào có thể chen lấn với dòng người đông nghẹt tựa tổ ong kia, thế là bé chỉ có thể đành ngậm ngùi mắt ướt đẫm mà đứng phía ngoài hướng lên mà nhìn hoàng tử bé từ xa đứng bên cạnh quốc vương quốc hậu mà mở quà, nhưng cũng chính vì xa quá, bé hiển nhiên là không thấy được biểu tình của hoàng tử bé khi mở đến món quà cuối cùng rồi nhưng vẫn không thấy món quà cưỡi ưng từ quốc vương ư tú. Bé rõ ràng thấy anh, nhưng tại sao xa quá không thể chạm vào, gần đây trước mắt, nhưng lại xa tựa chân trời.

Mãi đến khi trưa đến bé vẫn một mực nhìn đến cỗ cung đình nguy nga tráng lệ, mong ngóng được thêm một lần bắt gặp lại thân ảnh mà mình hẳng mong nhớ. Lại một lần ngẩng cổ nhìn lên bầu trời, mới gặp anh trên lưng ưng bay đi ngay trước mặt bé. Này có phải… trời đã định để cả hai không lần nữa gặp nhau hay không?

Người ta đã nói:

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng”

Vậy, giữa Minnie đáng yêu và hoàng tử bé đến tột cùng chính là hữu duyên hay là vô duyên trước mặt đấy cũng chẳng nhận ra nhau?


--còn tiếp--