Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

Kế [1][2] - End

1.


Cậu và anh vốn dĩ sống cùng một nhà từ lâu lắm rồi, trong trường đại học ở cùng kí túc xá, nay đi làm rồi vẫn là kiên quyết sống chung trước con mắt ngạc nhiên của bạn bè cùng người thân. Họ đã từng hỏi: “Có thân đến thế nào cũng chẳng cần phải kiên trì cùng nhau đến như thế, thật có gì uẩn khúc đằng sau hay không?” Lúc đó cậu và anh vốn dĩ cũng chỉ cười trừ, bảo là chẳng có gì để mà mọi người tò mò nghi vấn, đơn giản chỉ là đi làm chỗ gần nhau, cùng nhau mướn chung một căn phòng trọ chẳng phải sẽ giảm bớt chi phí biết nhường nào hay không, dù gì sống với nhau mấy năm trong kí túc xá cũng đã quen thân lắm rồi cơ mà. Mọi người nghe xong cũng gật đầu, nói đúng ha.
Hai người dùng cùng một nhà, cùng ra vào một cánh cửa chỉ có riêng hai chiếc chì khóa, dù là ngủ hai phòng nhưng vẫn là thường xuyên ra vào gặp mặt, còn có ăn cùng bàn ăn, dùng cùng một phòng bếp cùng nhà vệ sinh, cũng thường hai người cùng nhau ở phòng khách mà nói chuyện tán dóc cùng xem ti vi xem phim này nọ. Không rõ trong lòng anh xem cậu là gì, nhưng mà anh trong lòng cậu một mực quan trọng, cậu nhất quyết chẳng thể rời xa. Đúng vậy, cậu đã yêu anh từ lâu lắm rồi, có thể nói là tiếng sét ái tình từ lần đầu gặp mặt đi. Chuyện này kể ra cũng có hơi bất thường nhỉ, giữa hai thằng con trai với nhau thì nói gì yêu rồi còn lại trúng tên của thần tình yêu, nhưng mà đối với cậu chính là sự thật. Anh là Lee Sung Min xinh đẹp rạng rỡ với đôi mắt thật đẹp, thật sáng, cứ đen láy tựa như đáy hồ trong suốt tỏa chiếu giữa ánh nắng ban mai, chiếc mũi thon nhọn cùng đôi môi vểnh đến cuốn hút lòng cậu, còn có làn da trắng mịn hồng hào mà khi cậu nhìn vào chỉ muốn vươn tay chạm lấy, để bàn tay mình mơn trớn mà cảm nhận. Đem anh so sánh với con gái, chỉ sợ anh vẫn là người chiếm hết phần thắng về người xinh đẹp nhất mà thôi.  

Cậu yêu anh từ ấy nhưng chẳng dám nói ra, chỉ là lặng lẽ giữ trong lòng, tự mình tìm mọi cơ hội mà tiếp cận anh. Chuyện ở chung nhà sau khi ra trường này, có lẽ là cũng do cậu nghĩ ra đi.
Mà đôi khi tự hỏi, anh có phải cũng có tình cảm đến cậu hay không bởi nhiều khi cậu bất chợt bắt gặp đôi mắt anh nhìn cậu đến ngây ngô, cũng là cũng có chút yêu thương bên trong đó. Đôi khi anh ngồi xem ti vi bên cạnh cậu, anh còn tự vùi đầu vào chân mình, khẽ cười mãn nguyện trong thật đỗi hạnh phúc kia. Nhưng cậu, vẫn là không dám mở miệng hỏi ra.
Cậu yêu anh, nhưng chỉ dám ngồi gần anh nhìn lấy, cảm nhận hơi thở của anh trong khoảng không gian nhỏ hẹp, ngắm anh xinh đẹp lỗng lẫy, ngắm anh dịu dàng hiền hậu, chỉ có thể chờ anh đã chìm vào rất ngủ mà lén lút mở cửa vào, đặt nhẹ tay mình trên đôi môi anh mân mê thưởng thức, nhiều khi kiềm không nổi mà bạo dạn hôn trộm lấy, nhưng cũng thật nhanh phải buông, bởi sợ chính mình ngốc nghếch làm anh tỉnh dậy.
Nhìn anh càng nhiều, chỉ là thấy dục hỏa đốt người, toàn thân nóng rực tựa chỉ muốn đổ vào anh mà cắn xé mà châm chọc.
Cậu chịu đựng, cậu kiềm chế, nhưng kiềm chế từng ấy năm, đến giờ cậu thấy chính mình cũng đã đến mức cực hạn, không thể thêm được nữa. Nếu vẫn còn kéo dài như vậy, có lẽ cậu sẽ sớm hỏng mất thôi.
Cậu gian xảo vạch ra kế hoạch, để cuối cùng chính mình được lợi, mà anh chắc chắn cũng sẽ chẳng không nghi ngờ hay trách mắng cậu điều chi. Cậu nhìn vào tấm gương trong nhà vệ sinh, khẽ nhếch miệng cười một nụ cười ác quỷ, nói một câu trong hào hứng: “hyung  nhất định phải là của em” rồi đưa nắm đấm lên ra vẻ thập phần quyết tâm.
Cũng là đàn ông con trai với nhau, mấy “chuyện này” cậu hiểu rõ như lòng bàn tay. Anh, một người dù lớn hơn cậu hai tuổi, vẫn còn ngây thơ đáng yêu lắm lắm nhưng làm sao không có chuyện trời sinh ra đã định phải có chứ. Anh chắc chắn sẽ chẳng kiềm chế được giỏi bằng cậu đâu nhỉ.
Kế hoạch – Fighting for a happy life – của cậu và anh.
Có lẽ!
Chưa biết!
Từ từ chờ kết quả!
–oo—
Hôm nay anh tan ca về sớm, cậu hiển nhiên là biết thế, cho nên cũng nhanh chóng mà tan ca về sớm hơn anh, giả vờ ngồi buồn chán ở nhà để khi anh về nhìn thấy cậu như vậy liền hỏi: “Hyunnie hôm nay có chuyện gì vậy?” Mà quả đúng, khi anh về, cậu làm vẻ mặt đầy nghiêm trọng, chán đời không đủ, anh liền mở miệng hỏi cậu câu đó. Cậu nghe xong rồi liền trong lòng mừng rỡ vì bước một đã thành, bắt đầu tiến công vào bước hai. Cậu chờ anh cất đi túi đồ của mình mà đi đến bên cạnh cậu, vỗ vai cậu mà hỏi han đầy lo lắng, tựa như vỗ về một đứa em trai còn non nớt khóc nhè. Cậu giương đôi mắt có chút lóng lánh nước mắt cá sấu, nhìn anh rồi nói:
“Minnie hyung, em hôm nay bị thất tình rồi. Hyung có thể uống rượu cùng em hay không?”
Anh chần chừ một chút, cũng nhanh chóng gật đầu chìu theo ý cậu. Cậu biết, anh như vậy bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại thập phần dễ bị mềm lòng lắm. Anh đứng dậy đi đến bên tủ đựng rượu, lấy ra một chai rượu vang đỏ cùng hai chiếc ly thủy tinh óng ánh.
Cậu biết anh là người rất ít uống rượu, chủ yếu vẫn là thích uống sữa hơn, cứ giống như một đứa con nít vậy cho nên tửu lượng của anh chắc chắn chả cao. Mà cậu, chuyện uống rượu đối với cậu cũng chỉ giống như uống nước, chẳng có gì quan trọng.
Cậu cùng anh ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi nho nhỏ màu trắng, cùng nhau mân mê ly rượu đỏ trên tay anh mới vừa rót xong. Cậu đưa mắt nhìn những làn rượu đỏ chao đảo trong ly, giọt nước mắt không biết tự khi nào rơi xuống hòa vào đó làm một, nhưng màu đỏ vẫn chẳng chút nhạt đi, mà còn tựa như thẫm hơn. Anh thấy cậu buồn như vậy, mới đưa tay vỗ vai khuyên bảo vài câu.
Thực chất anh thấy cậu như vậy cũng là lần đầu tiên đi, nhưng mà cậu khi nào có bạn gái? Chẳng phải chuyện gì cậu cũng về kể cho anh nghe sao, tại sao chuyện này anh một chút cũng chẳng biết ra? Bỗng nhiên anh thấy lòng mình đau nhói.
“Không buồn nữa! Uống cho quên đi nỗi buồn nào!” Anh thực không phải là người đang bị thất tình, nhưng không hiểu sao lại muốn mượn rượu uống vào giải nỗi sầu mà chính mình cũng không biết.
Anh ngửa cổ uống hết một li rượu đầy. Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, tự nhiên khẽ cười nhẹ, một nụ cười kín đáo mà anh chẳng thể nào phát hiện ra. Cậu nói:
“Được, chúng ta hôm nay uống đến say luôn đi!”
Anh gật đầu, rồi cứ như vậy mà rót rượu vào ly, cùng cậu nâng lên mà uống, uống rồi uống…
Người uống nhiều nhất, có lẽ chính là anh.
Cậu nhìn khuôn mặt anh vì rượu mà trở nên đỏ ứng làm cậu trong chốc lát muốn đổ người đến mà cắn mút lấy làm da ửng đỏ đó của anh. Cậu chửi thầm trong bụng: “Chết tiệt! Sao anh lại quyến rũ đến như vậy!”
Phần dưới của cậu, đã muốn kháng chiến mất tiêu rồi.
Cậu đưa mắt trộm nhìn xuống, cũng rất nhanh khép lại hai chân mình che dấu cự vật đã muốn ngẩng đầu lên. Cậu sợ anh phát hiện ra, kế hoạch coi như sẽ đổ vỡ ngay sau đó đi, mà cậu lại thập phần  không muốn thế. Cậu muốn có một kế hoạch hoàn hảo. Cậu muốn anh, nhưng phải kiên nhẫn, giờ vẫn là chưa phải lúc.
“Bé ngoan, ráng chờ chút đi” cậu tự mình dùng mắt dỗ dành hạ thân một chút.
Anh ngả cả người vào ghế sô pha, ánh mắt mơ màng nhìn vào đâu đó, lại lắc lắc rượu trong tay, thẫn thờ lắm…
Cậu cảm thấy thời khắc cuối cùng cũng đã đến rồi. Cậu vỗ tay mình một cái thu hút ánh nhìn của anh, nở một nụ cười gượng giụ tựa như muốn nói với anh rằng “em sẽ cố quên cô ấy, từ từ sẽ được thôi mà”. Cậu nói:
“Chúng ta xem phim cho đỡ buồn nhé, hôm qua em đi mướn đĩa, bà chủ cho mướn bảo phim này xem rất hay…” Cậu vừa nói vừa đi đến chỗ kệ tủ tivi mà tìm kiếm cuộn đĩa kia, thật nhanh đút đĩa vào rồi trở về ngồi chỗ cũ, nhưng mà có chút nhích gần anh hơn.
Cậu cười thầm trong bụng: “Minnie, anh sắp tiêu rồi”. Cậu biết anh vốn rất nhạy cảm, chắc chắn sẽ chẳng đỡ nỗi đâu. Phim này là cậu cố tình chọn đó có biết không.
Tên bộ phim là “Thiên đàng hay địa ngục” kể về một cô gái yêu một gã xã hội đen, cô vì hắn mà bán mình, mà  lên giường cùng nhiều người đàn ông khác, nhưng mà hắn vốn chỉ lợi dụng cô, mãi cho đến khi cô mất đi rồi mới nhận ra tình yêu của mình với cô, khi đó hối hận cũng đã muộn rồi. Quả thật vào đoạn đầu bộ phim thế nào cậu cũng chẳng rõ, cậu chỉ là chờ rồi chờ thôi. Cậu đã xem qua bộ phim này rồi, cậu biết đoạn nào nên bình tĩnh mà xem, đoạn nào nên lơ đi chẳng đáng để xem.
Cậu đưa mắt nhìn sang anh, lại thấy anh nước mắt chực rơi, vì nhân vật trong phim mà cảm động.
Một… Hai…. Ba….
Cậu lại chuyển mắt đưa đến nhìn vào màn hình, nở một nụ cười của sói: “Thời gian đã đến rồi!”
Cậu thấy anh bỗng nhiên mở to mắt, mặt đã đỏ nay càng đỏ đến lợi hại hơn, cả người có chút run rẩy, còn có cố cúi mặt chẳng còn dám nhìn vào màn hình nữa. Nhưng mà ngăn chính mình không nhìn, lại quên ngăn âm thanh tai mình nghe, cứ như vậy kéo dài kéo dài tựa như tra tấn anh lắm, bởi vì cậu thấy anh run rẩy rất mạnh, tựa như cố kiềm chế gì đó mà đã chẳng thể kiềm chế được rồi. Anh rất nhanh đứng dậy, cúi mặt chẳng dám nhìn cậu mà chạy thẳng vào nhà tắm, đóng cửa một cái thật mạnh.
Cậu biết mà, khi anh say rồi sẽ rất khó kiềm chế, đã vậy còn bị thứ này tấn công thì làm sao mà chịu nổi. Cậu đưa mắt nhìn màn hình đang chiếu, cười nói, còn có hôn gió một cái vào ti vi: “Cảm ơn mày nhiều nha!” rồi cũng thật nhanh bước theo anh đi vào phòng tắm, nơi cánh cửa vừa mới đập mạnh vào nhưng vẫn chưa kịp khóa…
Trên màn hình chính là đang trình chiếu rõ nét cô gái cùng người đàn ông kia làm tình đến kịch liệt, tiếng rên rỉ dâm đãng phát ra không ngớt truyền lan rộng khắp cả một căn phòng. Quả thật, hai diễn viên này đóng rất đạt… ai xem có thể kiềm chế chính mình chứ, cả cậu đây còn chẳng thể, cũng đã muốn bốc hỏa luôn rồi.
Cậu khi xem bộ này lần đầu đã tự mình nói: “Kẻ nào xem mà chẳng có phản ứng, chi bằng nói chính mình liệt dương luôn rồi cho xong”, mà Minnie của cậu, hẳn nhiên chẳng phải…
Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng tắm, nhưng mà nếu có mở mạnh ra anh cũng chẳng còn hơi sức mà quan tâm bởi vì anh đang bị dục vọng xâm chiếm lấy, chẳng còn tâm trí nào để ý đến xung quanh. Cậu nhìn thấy anh đang đứng thở hồng hộc đứng bên bệ toa-lét, một tay chống vào tường để chống đỡ cơ thể không bị ngã quỵ xuống, thần tình đỏ bừng không còn chịu đựng được nữa. Chiếc quần tây màu xám tro cùng chiếc quần trong màu trắng cũng đã nhanh bị anh tuột xuống đầu gối, chỉ còn phần trên là còn gọn gàng như lúc vừa đi làm về. Anh hai mắt nhắm chặt lại, hổn hển thở, cả người run rẩy tự dùng tay kia giải quyết cho chính mình, lại có thập phần chật vật.
Cậu nhìn anh như vậy, bỗng chốc cảm thấy có chút đau lòng, nhưng mà cậu không thể chùn bước ngay bây giờ, đã bắn lao đi, thể nào có thể xoay đầu lại. Cậu cố gắng hít thở thật sâu để lấy thêm tự tin cho mình, rồi bước nhanh đến đứng đằng sau anh. Cậu đưa tay bắt lấy bàn tay đang run rẩy cầm lấy tính khí của chính mình kia. Anh bỗng chốc giật mình nhìn lên, lại nhìn thấy khuôn mặt cậu. Anh đỏ mặt, rồi lại chuyển thành tái nhợt, cũng rất nhanh chuyển sang một màu đỏ đậm hơn cả ban đầu. Cậu biết anh xấu hổ vì bị cậu bắt gặp chính mình đang làm chuyện mất mặt đến như vậy, lại chẳng nói thành lời, bởi vì những lời muốn nói muốn giải thích cũng đã bị nghẹn nơi cổ họng, một chữ cũng chẳng thể phát ra. Cậu nhìn anh như vậy xấu hổ, như vậy đàng yêu càng làm hạ thân cậu bị dồn bức lấy đến căng cứng mất rồi, cho nên cậu cười khổ, nói với anh: “Để em giúp hyung!”
Cậu biết anh như vậy cũng có thể là lần đầu đi, bởi vì anh như vậy ngây thơ, như vậy trong sáng, ngay cả một mối tình vắt vai cũng chưa từng dính lấy, ngại ngùng tiếp xúc với mọi người xung quanh. Cậu cùng anh gặp nhau, quen nhau, cùng nhau như vậy, cũng có thể coi là cậu may mắn được trời thương mà ban tặng.
Cậu đưa tay đến xoa lấy chỗ tình khí của anh, nhưng lại rất nhanh bị anh dùng bàn tay chẳng còn tí lực nào hất ra, anh lại tự nhìn rùng người một cái, giọng run rẩy mà hét: “Không….Không cần!”
Cậu lại cười khổ, anh cứng đầu là vậy, còn không nhanh lên là anh sẽ bức chết đó có biết không, mà chờ nữa thì cậu cũng theo chân anh bị bức chết luôn rồi.
“Cùng là đàn ông con trai với nhau, anh cần gì phải ngại? Chúng ta chẳng phải giống như anh em một nhà rồi sao?”
Anh khẽ nhíu lại đôi mày đen xinh đẹp, rồi cũng đành phải im lặng cúi đầu, nhắm lại đôi mắt kia để mặc cậu vuốt ve sờ soạng mình. Cậu thấy anh như vậy, cũng coi là anh đã chấp nhận cậu đi, liền vui mừng mà bắt đầu quy luật bàn tay mình, xoa nắn lấy. Cậu vuốt ve lấy phần thân tính khí, đều đều, đôi khi lại nhẹ nhàng bóp mạnh tay một chút để anh đang đứng dựa lưng trong người cậu phải cong ngườivang lên một tiếng “A!” đau đớn nhè nhẹ. Chậm rãi, rồi tăng nhanh tốc độ, ngón cái cậu vươn chơi đùa ở trên đầu mũi, đôi khi còn ngắt lấy một chút, còn kéo rồi lại bắt đầu vuốt ve chậm nhẹ như lúc ban đầu làm anh không khỏi trong lòng cậu run rẩy vang lên biết bao nhiêu tiếng rên  rỉ không ngớt. Bàn tay anh vừa nãy chống trên tường nay cũng tự nhiên buông thõng xuống, cả người anh yếu ớt dựa vào trong lồng ngực cậu, lấy đó làm chỗ dựa cho chính bản thân mình. Đôi mắt anh khép hờ bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ ảo, cả khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi, từ từ rơi xuống như những giọt pha lê lóng lánh buổi sớm mai nắng đẹp.
Cậu cảm thấy tính khí anh trong tay mình đã thực sự trương lên cứng rồi, gần như đã dựng đứng thẳng lên hết cỡ. Cậu biết anh cũng đã dần đi đến đỉnh điểm tuôn trào, nhưng cậu lại nghịch ngợm chậm dần vuốt ve, chỉ là nhẹ lướt lên đó, mắt sáng rỡ chờ đợi một điều gì đó. Quả nhiên lại nghe anh mở miệng năn nỉ cậu trong thở dốc, dâm đãng vô cùng:
“Hyun….Hyunnie…..nhanh….Nhanh một chút….”
Cậu đưa đầu lưỡi cắn lấy vành tai anh, nước bọt theo đó ướt át một khoảng làm toàn thân anh bỗng nhiên cứng ngắc rồi lại liên tục thở dốc không thôi. Những sợ tóc bên tai của anh ướt đẫm mồ hôi vón lại một chỗ, ướt át chà lên trên má cậu, làm cậu không khỏi run lên hít sâu vào một hơi. Cậu nhanh tay bóp lấy phần  tính khí của anh, tăng tốc độ cùng chơi với đỉnh đầu nhiều hơn. Chỉ trong phút chốc cậu thấy cả người anh bỗng nhiên cứng lại, thẳng trong lồng ngực cậu. Hai mắt anh nhắm lại thật chặt, một dòng nhiệt lưu nóng hổi trắng đục  cứ như vậy chảy lên trên tay cậu, từ từ tràn xuống xuống bệ toa-lét, đọng lại một màu đục đến diễm tình.
Anh sau khi bắn xong cũng vô lức ngã vào cậu thở dốc. Hai mắt vô thần nhìn nơi đâu đó. Cậu đưa tay ôm lấy bờ eo anh, nói vào tai anh: “Hyung xong rồi, nhưng em vẫn chưa xong. Hyung giúp em có được không?” Hơi ấm trong hơi thở cậu phả vào trong tai anh, thúc anh lấy lại chút bừng tỉnh mà mở to mắt xoay đầu nhìn vào khuôn mặt cậu. Khoảng cách giữa anh và cậu như vậy thật gần, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấm nóng trên mặt mình, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy đó của cậu. Cậu nhăn mặt cười khổ: “Em chịu hết nổi rồi hyung”.
Anh lại bỗng chốc đỏ mặt thêm lần nữa, cúi mặt xuống chẳng dám nhìn cậu. Cậu tưởng anh từ chối, lòng có chút trầm xuống buồn bã, nhưng rất nhanh lại nghe tiếng anh nhẹ nhàng vang lên rất nhỏ nhưng vẫn đủ để tôi tai luôn hướng về anh của cậu nghe thấy:
“Hyung…. Hyung không biết phải làm thế nào….”
Cậu khẽ cười hạnh phúc một cái, tự mình trong đầu nựng nịu tiểu Hyunnie “mày được cứu rồi”. Cậu lấy bình tĩnh để anh khỏi phải nghi ngờ, mà xoay người anh lại, hai tay giữ chặt bờ vai anh, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ chỉ hyung, có được không? Em thực sự hết chịu đựng được rồi, hyung cũng hiểu mà.”
Anh lại đỏ mặt chẳng dám ngẩng đầu lên, nhưng cậu thấy đầu anh khẽ gật làm cậu như hét lên trong lòng.
“Hyung….hyung phải… phải làm gì?….” anh hỏi khẽ, mắt cứ dính chặt dưới mặt sàn, tựa như căng thẳng lắm.
Cậu có chút hít thở một cái thật sâu. Anh có biết dáng vẻ của anh rất quyến rũ cậu hay không, càng nhìn anh như vậy cậu càng như chẳng kiềm chế được mình, giống như biến thành một con sói đói muốn bổ nhào vào thỏ kia xinh đẹp mà ăn mà ngấu mà nghiến. Cậu nghĩ rồi nghĩ, bước đầu vẫn là nên tự mình làm đi. Cậu đưa tay kéo quần mình xuống, cởi luôn cả chiếc quần trong màu đen nam tính, để lộ ra hạ thân cự đại trước đôi mắt trầm trồ của anh. Cậu khẽ cười, có phải anh khi nãy ngước mặt lên thì đã không nhìn thấy rồi hay không, ai bảo nãy giờ anh cứ nhìn xuống dưới làm tiểu Hyunnie của em ngẩng cao lên đến đáng sợ thế này làm chi chứ.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Hyung ngồi xuống ngậm lấy nó là được.”
Anh lần này thực sự mở to mắt nhìn chằm vào cậu, đầy ngạc nhiên mà lắp bắp: “N…Ngậm??!…”
Cậu chỉ là “ừm” một tiếng rồi hối thúc anh mau lên, cậu thực sự không còn chịu đựng được nữa rồi. Cậu thấy anh thực sự quỳ xuống, để mặt anh đối diện với cự vật đang nhô dựng đứng lên, còn vì chịu đựng từ nãy giờ mà cương lên chuyển thành một màu đỏ thẫm nổi đầy gân máu. Mùi vị nam tính của cậu cứ như vậy phả vào trong mũi anh, làm anh có phần kiềm chế không được mà cảm xúc khi nãy lại đến, có cảm giác vật giữa hai chân mình vừa được giải phóng kia lần nữa biểu tình dữ dội.
Anh thực sự không muốn bị mùi vị này tra tấn, mới hỏi cậu: “Không làm như khi nãy em giúp hyung được sao?”
Cậu mới như lừa con nít mà trả lời: “Không được! Làm lại sẽ chẳng có tác dụng!… hyung, nhanh lên…”
Cậu run người một chút, nhìn anh từ tử mở ra đôi môi tươi đỏ màu hồng nhàn nhạt, từ từ ngậm lấy tính khí của cậu, cuối cùng cũng rơi tất cả vào vòm miệng vừa ẩm ướt vừa ấm áp của anh. Những sợi mao đen thẫm cứ như vậy châm vào trong mặt anh, tỏa ra một mùi nồng đậm của tình dục làm anh tựa run rẩy chẳng thể nào suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa, chỉ là đâu đó nghe tiếng cậu chỉ bảo: “Hyung vươn đầu lưỡi liếm lấy, mút vào…. Đúng…. Là như vậy, là như vậy….”
Anh không biết chính mình đã làm gì, chỉ là theo lời cậu đưa đầu lưỡi quấn lấy tính khí kia, nhẹ nhàng mút vào, rồi lại liếm, rồi lại mút liếm không dời. Đầu lưỡi cứ như quen dần đã chuyển động nhanh hơn, còn có cảm thấy người mình lâng lâng chẳng muốn rời.
Cậu nhắm lấy mắt mình, rùng mình một cái, không khỏi thở dốc khen anh một tiếng: “Minnie của em, làm tốt lắm…. Minnie của em…”
Cậu như đang chìm trên chốn thiên đường mơ mộng cùng tình yêu mà mình theo đuổi biết mấy năm nay không rời, lại tự nhiên giật bắn người lên một cái làm cậu tỉnh mộng. Nhìn xuống, thì ra là con thỏ của cậu vừa cắn vào đầu mũi tính khí mình một cái, còn mút vào một cú thật mạnh. Cậu cười khổ, “Con thỏ này, chắc có thể sau này mình sẽ chết dưới tay nó quá”, lại thấy anh dùng răng cắn nhẹ lên từng chút từng chút tính khí của cậu, mang đến một luồng khoái cảm chẳng thể nào nhịn nổi…
Anh cảm thấy tính khí kia ngày càng dựng đứng, càng thêm căng cứng vươn thẳng vào cổ họng anh làm anh không thể nào thở nỗi. Anh như một đứa con nít thù oán phải trả, mới đưa răng cắn mạnh một cái vào cái tính khí đáng ghét trong miệng kia, bỗng dưng lại thấy cậu run lên thật lợi hại. Anh ngước mắt nhìn cậu, lại thấy cậu nhắm chặt mắt, thẳng mình, run rẩy lần cuối cùng. Tự nhiên một dòng dịch lưu nóng tanh tửi chảy vào tận trong cổ họng anh làm anh không kịp phát giác mà nhả ra tính khí kia ho sặc một hồi. Dòng chất lỏng vẫn chưa bắn hết vào miệng anh, tiếp tục được bắn ra khắp mặt anh, từ từ chảy xuống trên khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo vì bị sặc mà đỏ bừng, dâm mĩ vô cùng.
Cậu sau khi bắn xong, cơ thể lâng lâng một chút cũng rất nhanh phục hồi, nhìn xuống chú thỏ bé nhỏ đang ôm lấy cổ mình hà ho mà sặc, còn có nét mặt anh bị tinh dịch mình bám lấy mà trở nên còn tuyệt trần hết tất thảy. Cậu quỳ xuống gần anh, đưa đầu lưỡi liếm lấy tinh dịch của mình trên khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp kia trước ánh mắt ngỡ ngàng ngạc nhiên mà quên mất chính mình đang bị sặc, mở miệng gọi một tiếng “Hyunnie?” trong thắc mắc.
Ánh mắt cậu đã trở nên cuồng loạn, cũng đã trở nên hoang dại… Cậu đã không kiềm chế được mình nữa rồi…
Căn phòng tắm bé nhỏ, vang lên một mùi vị đậm nồng tanh tửi của tình dục đầy dâm mỹ, vang lên tiếng thở dốc của hai người nam nhân tìm đắm trong ái tình mỹ vị… Một mảng sắc xuân bao trùm lấy, chẳng gì có thể sánh bằng…
2.
Ánh mắt cậu đã chuyển sang màu trắng dã, tựa như con mãnh thú đói mồi. Chính tận trong tâm cậu cũng biết, cuối cùng vẫn là kiềm chế không nổi chính mình. Vốn cậu dự tính tới đây là nên dừng, mọi việc thôi thúc quá sẽ dễ hỏng nhưng đến tình hình này rồi, cậu như chiếc xe bị mất thắng mà lao đầu về phía trước chẳng thể nào dừng lại. Cậu đè anh nằm xuống dưới nền gạch nhà tắm, đưa tay sờ lên làn da mặt trắng muốt như sữa trơn mọng như làn da con gái kia. Cậu nhìn chằm vào mắt anh, nhìn vẻ mặt anh như vậy có chút ngốc nghếch khó hiểu, còn có chút sợ hãi không biết nên làm gì, cậu chỉ có thể cười khổ nói nhỏ một câu:
“Xin lỗi hyung!”
Anh mở to mắt vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại nói lời xin lỗi chính mình, nếu là vì chuyện kia thì… như cậu nói cũng chỉ là nam nhân giúp nhau làm, cũng nào có chuyện chi là quan trọng quá thì đã thấy cậu cúi sát mặt anh, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm lấy những gì ấm ướt còn vươn trên khuôn mặt của anh, mắt nhắm lại đến điên cuồng.
Anh giật mình muốn đẩy cậu ra, có phải như vậy là quá trớn rồi hay không, hai tay bỗng chốc lại bị cậu khóa trụ lại trên nền nhà lạnh giá, một chút cũng chẳng thể động được. Nghĩ sẽ dùng đến chân đá cậu đi ra nhưng đã bị thân dưới của cậu đè lấy, vẫn là không động được.
Hai phần hạ thân cứ như vậy chà sát vào nhau, anh cảm thấy vật kia của cậu cứng càng thêm lợi hại, đâm toạt vào hạ thân anh khiến anh không chút nào có thể tỉnh táo, chỉ là nhắm chặt mắt hít một hơi dài, cảm nhận tính khí của mình bị cự vật của cậu ma sát qua mà dần cương cứng, truyền đến một cảm giác ngột ngạt khó chịu muốn nhiều thêm, muốn được xoa nắn lấy, muốn được nằm trong bàn tay ấm áp kia của cậu.
Trong khi anh cong mình vì cảm giác vẫn là còn rất quen thuộc với cơ thể, bị khoái cảm giày vò, bị cảm giác muốn thêm khống chế mà đau khổ thì cậu lại chìm trong biển tình dục lênh loáng, nhắm mắt hưởng thụ. Đầu lưỡi cậu tìm đến đôi môi mềm mại hồng hào kia, từ từ mút lấy hai cánh hồng đó, cảm giác mang đến thật mềm thật ngọt, chỉ khiến cho cậu muốn cắn thật mạnh lấy nuốt vào bên trong để không ai khác ngoài cậu còn có thể chạm vào. Cậu cắn nhẹ lấy, day dưa lấy làm đôi môi kia cũng đã muốn sưng mọng lên, dần dần rỉ máu. Anh vì càng thêm đau rát nơi đôi môi mà có chút lắc mình giãy dụa, cậu lại chẳng quan tâm mà mút lấy những giọt máu hồng đang rỉ ra, cảm giác tanh tửi bao lấy vòm miệng thật càng làm cậu muốn điên lên, cắn xé anh, ăn trọn anh, một chút cũng chẳng bỏ lại thừa. Cậu vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng anh, liếm láp hết toàn bộ ngóc ngách, nước bọt cứ theo phía đầu lưỡi mà tuôn trào thật ngọt, thật mỹ vị mang đến một cảm giác thèm thuồng không ngớt. Mà anh cũng đã mất đi lý trí ban đầu, mở miệng tiếp nhận lấy, cùng cậu phối hợp. Anh đưa tay ôm lấy cổ cậu, từ từ đẩy nụ hôn đó càng sâu thêm, càng thêm mãnh liệt hơn.
Có lẽ chính là tình yêu chôn sâu kín trong tim anh bấy lâu nay được anh cố gắng quên mất, cố gắng để chính mình không phát hiện ra đã trỗi dậy, bỗng chốc càng cháy lên đến cuồng liệt.
Hai người cứ mãi day dưa, tiếng thở dốc cùng rên rỉ phát ra nơi cổ họng làm cho khoảng không gian nhỏ bé kia trở nên dâm loạn, càng thêm mê người. Hai người cứ như vậy như chính mình ở chốn bồng tiên mà chìm đắm.
Cậu lắc nhẹ phần hông để cho hạ thân hai người ma sát cùng nhau, tạo càng thêm nhiều khoái cảm. Cậu biết hạ thân anh cũng đã muốn thêm nhiều thêm nhiều, muốn được cậu trêu đùa lấy, cho nên cậu càng tăng thêm tốc độ đưa đẩy hạ thân mình. Cậu muốn anh được vui, cậu muốn anh được hạnh phúc, cậu muốn anh đạt đỉnh điểm của khoái cảm tuôn trào.
Hai phần thân quấn lấy nhau không rời, tựa như hai người bên trên hạnh phúc không kém, thi đua cùng nhau mà cương cứng, dựng thẳng đứng lên va chạm vào phần bụng của người kia. Cậu thấy anh run lên kiềm chế, mới dừng lại nụ hôn điên cuồng nơi làn môi ấy, thả cho anh có cơ hội hít thở mà di chuyển từ từ xuống phía dưới, vừa hôn cũng không quên cắn mút hưởng thụ thêm.
Cậu đưa tay cởi lấy chiếc áo sơ mi đã muốn nhầy đi vì vết mồ hôi, vì không ít tinh dịch của cậu bám vào, để lộ ra làn da trắng hồng óng ánh dưới ánh đèn nê-on sáng bóng. Hai điểm hồng ở ngực cứ như vậy tỏa sáng, tỏa ánh hào quan trên một bức nền phông màu trắng hồng. Cậu đưa đầu lưỡi liếm lấy nhũ hồng bên trái, không ngừng day dưa lấy đầu nhũ, còn đôi khi nghịch ngợm mà cắn lấy tạo thành những vòng hàng rào đủ kích cỡ lớn nhỏ, giống nhu những vòng tròn lớn bủa vây, bảo vệ lấy vật xinh đẹp linh thiên.
Tiếng rên rỉ từ anh càng thêm lợi hại hơn, càng lớn. Anh cong mình, bỗng chút lại run lên chịu đựng, còn có tiếng thở dốc không thể kiềm chế. Cậu cũng vậy, chẳng thể nào giữ cho hơi thở mình đều đặn mà là hồng hộc thở. Cậu cúi đầu sát vào tai anh nói khẽ:
“Hyung ráng chờ em một chút.”
Cậu đưa tay cầm lấy đỉnh đầu tính khí anh, bóp chặt lại để nó không có cơ hội mà giải phóng ra ngoài; một vài giọt trắng sữa cũng đã muốn không chịu nổi mà tràn ra. Đôi mắt anh nhắm chặt, chân mày cũng muốn dính lại với nhau, từng giọt mồ hôi cứ như vậy tràn ra khắp cả khuôn mặt xinh đẹp ấy, từ trên vầng trán tinh anh mà chảy xuống hai bên mép tai, đọng trên làn tóc đen óng mượt của anh. Hai chân anh cựa quậy trên mặt thềm tựa như cố đẩy bàn tay tinh quái của cậu ra khỏi để anh có cơ hội mà giải phóng, còn có cả thân thể cứng lên, loạn động tứ phía. Cậu mới giữ anh thêm chặt, nhẹ cười khổ. Cậu biết hành hạ anh như vậy là không đúng, nhưng mà cậu chẳng còn cách nào khác ngoài như vậy, cậu muốn anh cùng cậu phải cùng nhau chạm bước, cùng nhau tiến đến hạnh phúc.
“Hyung, sẽ nhanh thôi.”
Cậu nhẹ đặt lên trán anh một nụ hôn, liếm lấy vệt mồ hôi vừa tràn ra. Cậu đẩy nhanh động tác, đưa lưỡi chơi đùa cùng phần bụng anh, từ từ di chuyển xuống dưới sâu hơn. Lúc hôn đã đến gần chỗ đó, cậu không khỏi tinh nghịch mà đưa lấy lưỡi quấn lấy phần thân tính khí của anh. Chút ẩm ướt từ đầu lưỡi bám vào làm anh không khỏi bị thêm hành hạ mà la lên:
“A!…..A!…”
Anh đã đến giới hạn của chịu đựng, đưa tay đẩy đầu cậu vào xâu hơn nơi giữa hai chân mình, mời cậu thưởng thức thêm, còn chính mình thì nhắm mắt chờ đợi.
Cậu ngạc nhiên vì hành động của anh như vậy, nhưng cậu không thể tiếp tục đùa giỡn, anh sẽ không chịu được. Anh sẽ hỏng mất…
Cậu vẫn là chiều theo ý anh, tiếp tục chơi đùa một chút, nhưng rất nhanh thoát ra khỏi đôi tay yếu ớt chẳng còn chút lực nào của anh, vươn tay lấy chai sữa tắm bôi vào nơi hạ huyệt của anh, chờ nó dần dần dãn ra, trơn tuột hẳn cậu mới từ cho một ngón tay đã dính đầy sữa tắm trơn ướt vào mà thăm dò. Lại nghe anh vì đau đớn mà la lên:
“Á a….. Hyunnie….Dừng lại, đau quá!….Đau quá….”
Cậu nghe anh la lên như vậy thì đau lòng, muốn thật nhanh kết thúc. Cậu dịu dàng nói trong thở dốc, “Minnie, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không đau…”
Ngón tay từ trượt dần vào bên trong, chơi đùa cùng nội tràng ấm nóng, cậu chờ cho tiểu huyệt kia đã dần quen với kích cỡ của ngón tay, khuôn mặt anh cũng đã từ từ dịu xuống, cậu mới đưa thêm vào một ngón tay nới lỏng kích cỡ của tiểu huyệt nhỏ bé, không ngừng tìm kiếm điều gì.
Lúc sau lại thấy anh cong người lên, trên cổ tựa như nổi lên gân xanh vì có thứ gì đó như điện chạy dọc sống lưng, kìm hãm cả cơ thể, còn có đầu đỉnh tính khí bị cậu bóp lấy trong tay kia cũng không chịu được mà rỉ ra một dòng trắng đục thơm mùi tình dục. Cậu mới người đầy mồ hôi, rút ra hai ngón tay, khẽ thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đã đến lúc hạnh phúc cực hạng rồi Minnie ạ.
Cậu một tay nâng lên hai chân anh dang rộng, vòng qua bên eo mình. Anh theo phản xạ mà đưa tay ôm lấy bờ vai cậu. Mồ hôi của hai người ròng rã chảy ra, hòa lẫn vào nhau làm một.
Cậu đặt tính khí đã trướng to vào hậu huyệt của anh, từ từ luật động, lấy đi không ít tiếng kêu rên rĩ dâm đãng từ cái miệng đáng yêu kia, hòa cùng di chuyển đưa đẩy của cậu mà vang lên.
“Hyunnie….Hyunnie…..” Anh gọi tên cậu, không ngừng, không ngừng, bởi vì trong đầu óc anh hiện tại chỉ có cậu, chẳng còn ai khác.
Cậu từ từ tăng lên luật động, thật nhanh đẩy vào sâu tận bên trong. Tính khí của cậu bị nội tràng ấm áp kia kẹp đến thật chặt, làm cậu càng thêm run rẩy, khoái cảm bao trùm.
“Minnie, anh kẹp em chặt quá….. Sướng quá…..”
Cuối cùng cậu thúc vào một cái thật mạnh làm anh bỗng nhiên cong người thật căng, gào lên một tiếng rên rỉ thật lớn. Cậu cũng theo đó mà ngửa cổ lên gào một tiếng. Hai âm thanh đó cứ hòa lại vào nhau, một người âm thanh thật trầm ấm, một người có chất giọng thanh thót tuyệt vời, cứ như vậy mà bổ sung cho nhau, vang lên trong không gian nhỏ hẹp mỹ miều.
Cậu nhìn anh, nở nụ cười hạnh phúc, đưa tay vuốt đi những giọt mồ hôi trên mặt anh:
“Chúng ta cùng ra nào…”
Cậu rốt cuộc buông bàn tay đang nắm chặt tính khí của anh ra, chính mình lại đưa đẩy hông thêm một cái để đánh thức hai tính khí kia. Một dòng nhiệt lưu ấm nóng theo đó mà bắn lên trên bụng cậu, trộn cùng mồ hôi nhẹ nhàng bám vào rồi lại rơi xuống dính lên trên khuôn bụng trắng noãn đang phập phòng lên xuống thở dốc không ngừng. Anh cảm thấy trong cơ thể mình có một dòng chất lỏng ấm áp tràn vào, mang đến một luồng khoái cảm dâng đến tận não, bao trùm cả thân thể. Anh nhắm mắt lại, vì mệt mỏi, nhưng là vì mệt mỏi của hạnh phúc dâng trào. Trước khi nhắm mắt rơi vào giấc ngủ, anh còn nghe thấy cậu ngã lên người anh, miệng nói: “Em yêu hyung, Minnie.”
Anh cũng không khỏi mở miệng gọi tên cậu, cái tên duy nhất có trong đầu anh ngay lúc này, mà cũng hầu như là mọi lúc mọi nơi: “Hyunnie…”
–oo—
Ánh mặt trời gắt gao rọi vào mặt anh làm anh phải nhíu lấy đôi mắt đang khép chặt kia, bỗng chốc lại cảm thấy ánh mặt trời kia đã bị gì đó che khuất đi, bởi vì đã có ai đó khép lại chiếc màn cửa. Anh tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ.
Cậu bước đến bên cạnh anh, nhẹ quỳ xuống cạnh mép giường nhìn ngắm lấy khuôn mặt tựa thiên thần chẳng dính chút bụi trần đang yên bình nhắm mắt ngủ. Cậu đưa tay mân mê nhẹ nhàng trên khuôn mặt ấy, trên làn da ấy, trên những dấu vết còn thoáng đỏ mà cậu đã lưu lại trên cổ anh, còn có khắp cả người anh ngày hôm qua. Cậu không biết khi anh tỉnh dậy sẽ đối xử với cậu như thế nào, là hận cậu, là xa lánh cậu… hay là… tha thứ cho cậu đây… Một nụ cười thấm đượm u buồn hiện lên trên mặt cậu..
Minnie, anh đã chiếm trọn trái tim em rồi. Xin anh… đừng rời em.
Không biết đã ngủ bao lâu, anh mới chợt nhíu mày một cái rồi cũng từ từ mở mắt đón nhận chút anh sáng của buổi gần ban trưa. Anh nhìn thấy khuôn mặt cậu ngỡ ngàng bên cạnh nhìn anh, trên khuôn mặt ấy còn có ẩn chứa chút đau thương, chút u buồn, chút lo sợ, anh tận trong tâm mới thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với cậu, là bị chuyện bị bạn gái chia tay hôm qua, hay là chuyện gì.
Chuyện hôm qua? Hôm qua?
Anh mới nhớ sực lại những gì đã xảy ra, không khỏi thất thần, cả mặt bỗng chốc đỏ bừng nóng hổi làm cậu nhìn vào liền sợ hãi không biết anh bị làm sao, liền chạy đến đưa tay sờ lên trán anh mà kiểm tra, lo lắng cho anh hết mực.
“Hyung cảm thấy không khỏe chỗ nào?” Cậu hết sờ trán anh rồi còn có đưa tay sờ cổ anh kiểm tra nhiệt độ, còn có lật đật chạy đi “Em đi lấy nhiệt kế?” Rất nhanh đã bị bàn tay anh đưa lên nắm lấy cổ tay cậu.
Anh đưa mắt nhìn cậu, mở miệng hỏi một câu:
“Chuyện hôm qua, rốt cuộc là như thế nào?”
Là cậu vì buồn đau bị người yêu vứt bỏ mà lấy anh ra làm vật thay thế? Vì sao cậu lại muốn đối xử với anh như vậy? Nghĩ đến đây, tim bỗng nhiên lại đau nhói. Nơi khóe mắt không khỏi xuất hiện ánh nước long lanh, cuối cùng vẫn là kiềm chế không được mà chảy xuống, ướt một mảng chăn màu trắng. Không những chỉ là một giọt mà là nước mắt thi nhau tràn xuống, chẳng thể nào kiềm chế được.
Cậu nhìn anh như vậy thì đau lòng, thấy tim mình bị bóp nghẹn. Cậu đến bên anh lau đi những giọt nước mắt kia, ôm lấy anh vào lòng. Cậu quyết tâm nói ra tấm lòng mình, dù cho anh có rời xa cậu cậu cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi.
“Minnie hyung, em yêu hyung…. Em yêu hyung….”
Cậu cũng như đứa trẻ nhỏ, òa khóc lên, nước mắt cũng chảy không ngớt. Anh nghe cậu nói, bỗng chốc ngây ngô. Yêu? Cậu yêu anh? Là thật hay là giả? Anh mới đưa tay đẩy cậu ra, cười khổ trong nước mắt: “Không cần phải lừa hyung, em không cần phải lừa hyung.”
Anh vẫn không nghĩ lời cậu nói là sự thật, chẳng qua là cậu muốn ngụy biện, muốn lấy anh lấp đầy nỗi trống rỗng vì mất đi người yêu. Rõ ràng hôm qua cậu đã buồn đến như vậy, nếu cậu nói cậu yêu anh, cậu sao lại có bạn gái, còn có buồn vì bị cô chia tay? Anh vẫn là không tin.
Cậu một mực giải thích, lắc đầu bảo không phải, không phải, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt anh tràn ngập bi thương như vậy, cậu lại chẳng nói ra lời.
“Em có thể đi ra ngoài hay không? Chuyện hôm qua quên đi.” Anh coi như mình là lỡ dại bị té đến thân tàn thây dại vậy, không cần phải phá vỡ mối quan hệ bấy lâu. Mà anh thực tâm, chẳng thể nào thiếu cậu, bởi vì từ lâu anh đã yêu cậu rồi. Anh lấy chăn đắp lại đầu mình. Đâu đó trong căn phòng vang lên tiếng khóc nức nở không ngừng.
Cậu thấy đau, đau ở bên ngực trái. Có phải là cậu đã sai rồi hay không? Cậu có phải đã quá vội vàng? Cậu nghe tiếng anh khóc như vậy thì cảm thấy chính mình như gục ngã, chẳng còn chịu được. Cậu lặng lẽ bước đi ra, anh rốt cuộc cũng cần phải nghỉ ngơi.
Nghe tiếng cửa khép lại, anh mới mở chăn ra, nhìn vào phía cánh cửa đã bị chiếc màn màu hồng nhạt che đi quang cảnh bên ngoài. Đôi mắt vô thần mà nhìn…
Thời gian từ từ trôi qua, anh cảm thấy chính mình thất thần như vậy cũng đã được lâu rồi, bụng lại cảm thấy rất đói cho nên muốn đứng dậy nấu nướng. Cậu vẫn thường bỏ bữa chẳng thèm nấu nướng, nếu anh không nấu chắc chắn cậu sẽ chẳng thèm ăn, hoặc là ra ngoài mua gì đó ăn cho qua loa. Anh vẫn là thường xuyên lo lắng cho cậu như thế sẽ không tốt cho sức khỏe nên vẫn thường đảm nhiệm nấu nướng. Hôm nay anh đã nằm một bữa sáng như vậy, có khi nào cậu cũng là nhịn không ăn.
Vừa mới dự định ngồi dậy thì đã thấy cửa phòng bật mở, là cậu bước vào, còn có một tô gì đó còn nóng tỏa khói bốc lên. Cậu thấy cậu nhìn anh thì ngại ngùng, gãi đầu rồi cười:
“Chắc hyung đói rồi nên em nấu cháo cho hyung ăn. Đây cũng là lần đầu vào bếp, cho nên hyung….”
“Hyunnie….đang chuộc lỗi với hyung đó hả?…” Thấy cậu nấu cho mình ăn, anh lại chẳng thấy gì vui, vì anh nghĩ cậu làm như vậy chỉ là muốn chuộc lỗi, muốn chính anh tha thứ.
Cậu thật nhanh bỏ cháo lên bàn, chạy đến ôm anh mà khóc: “Hyung, xin lỗi… Là em yêu hyung thật lòng. Em yêu hyung.” Cậu mới như không thể kiềm chế mà tìm lấy đôi môi anh, hôn vào thật sâu.
Anh ban đầu có chút ngỡ ngàng chìm đắm trong nụ hôn của cậu, nhưng sau lại tự nhớ lại mà đẩy cậu ra. Anh cũng đã muốn nước mắt lưng tròng: “Em có yêu hyung sao, chuyện hôm qua chẳng phải vì em buồn bạn gái chia tay cho nên mới…”
Cậu nghe anh nói như vậy xong, liền không khỏi ngơ ra, cười khổ một cái, thì ra là anh hiểu lầm chuyện này. Cậu lắp bắp giải thích: “Cái này…. Em không có bạn gái thì làm sao bị bạn gái chia tay, chẳng qua…. Chẳng qua….” Cậu lấy tay gãi gãi đầu, trưng ra một nụ cười ngượng ngùng.
“Hả? Chưa có bạn gái? Vậy sao hôm qua em nói….còn mặt buồn như vậy….?..”
“Em….Em…..”
“Em sao?” Anh đưa đôi mắt vì lúc nãy khóc mà ươn ướt qua, long lanh trong ánh sáng mặt trời, đẹp đến mê người. Cậu nhìn vào thực muốn ăn anh sạch sẽ. Cậu hít vào một hơi thật sâu, kể ra hết sự tình, mà anh nghe xong hơi ngẩn ngơ một chút, rồi rất nhanh mặt chuyển hồng, từ từ chuyển sang đỏ. Anh rốt cuộc hét lên một tiếng “Hyunnie!!!”, tính ngồi dậy đưa nắm đấm đánh cậu nhưng ai ngờ đâu một cơn đau nhói truyền đến từ phía hạ thân làm anh không khỏi nhăn mặt la lên một tiếng: “Á!”
Hóa ra là sáng giờ anh chưa phát hiện ra, vì chỉ có nằm mà chưa ngồi dậy.
Cậu vội vã tới đỡ anh, đỏ mặt nói lời xin lỗi: “Xin lỗi hyung, hôm qua em… em hơi quá trớn.”
Anh trừng mắt nhìn cậu hỏi: “Tóm lại hôm qua cậu làm mấy lần?”, trong đôi mắt đấy đã muốn nổi gân máu, lửa hừng hực bốc cháy.
“Anh ngất đi rồi, em chỉ có làm thêm hai lần thôi.” Cậu cười trừ, điệu bộ hối lỗi lắm.
Gì? Chỉ có làm thêm hai lần thôi? Một lần là đủ làm anh ngất xỉu rồi mà còn bảo “chỉ có hai lần thôi”? Anh tức mình cầm gối ném cậu, nén lại cơn đau truyền đến. Cậu đứng bên không né tránh để gối văng vào mặt mình một cái thật đau, rồi rất nhanh chạy đến ôm lấy anh:
“Minnie, ngoan nào, nghỉ ngơi đi, không thì sẽ bị đau ý.”
“HYUNNIE!!!!!”
Cậu hôn lên môi anh một cái, nói: “Em yêu hyung.”
Anh bỗng chốc quên đi giận dữ, mặt đỏ bừng bừng vì ngượng, cũng cúi đầu xuống nói nhỏ: “Hyung cũng yêu Hyunnie.”
Nhưng mà cậu là nghịch ngợm giả vờ không nghe, tay đưa sát vào tai, cúi người để tai mình gần miệng anh mà hỏi: “Hả? Hyung nói cái gì? Em không nghe rõ.”
“Hyung… hyung yêu Hyunnie.”
“Hả? Nghe không rõ.”
“Hyung yêu Hyunnie” anh rốt cuộc rống lớn, rồi thật nhanh chui đầu vào trong chăn. Một lát sau lại thấy có người nào đó trộm vào chăn của mình, tìm môi mình mà hôn lên: “Minnie chỉ có thể là của em thôi.”
Đôi tay ai đó bắt đầu sờ loạng trong tiếng hét của ai kia.
End.