Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

Chờ [1][2][3][4]

1.


Trên một hành tinh nhỏ tự do mang tên SME, bay vô định hướng trong dải ngân hà, ngàn năm bất tĩnh. Hành tinh này có một đại dương rộng lớn, cũng có một lục địa được nguồn tài nguyên nước bao quanh, cây cối xanh tỏa xum xuê, cả năm đều là một mùa ấm áp, gió thổi vi vu. Vẫn là một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày có hai mươi bốn tiếng, nhưng hành tinh này lại không có phân biệt ra ngày và đêm, chỉ là có một khái niệm sớm, trưa và muộn. Ở nơi này, bầu trời màu xanh được tô thêm nét bởi những đám mây trắng xóa của trái đất lại thay bởi một khoảng không rộng lớn màu trắng tinh khiết, phớt lên trên những mảng bông xốp màu hồng nhạt, tia sáng màu tía phát ra từ “ngọn đèn lửa” phía trên len lỏi vào tạo nên một mảng không gian mơ hồ nhưng thật đậm chất tuyệt mỹ. Thời gian thay đổi, chính là dựa vào sự thay đổi màu sắc của ba loại màu này định đoạt. Là buổi sớm thì có một hỗn hợp màu tinh khiết đến lạ, còn trưa thì lại hoàn toàn thay đổi thành một màu trong suốt đến rực rỡ, còn muộn chính là lúc màu sắc dần nhạt đi rồi biến mất, để lại một khoảng không gian vô định không màu sắc.
Mà trên tại vùng đất khổng lồ duy nhất này, chính là một vương quốc to lớn giàu có mang tên Chrystal, được trị vì bởi quốc vương Kang In cùng vương mẫu của vạn triệu dân chúng, Lee Teuk. Hai người họ sinh được một hoàng tử bé, năm nay mới vừa tròn bốn tuổi, tên tựa là Jo Kyu Hyun, lấy họ theo vị thần của tháng hai, tháng sinh ra hoàng tử. Hoàng tử rất được phụ vương phụ mẫu yêu quý, nuông chiều hết mực. Dù bé chỉ mới từng ấy tuổi, nhưng đã rất tuấn tú đẹp trai, tài giỏi hơn người, đặc biệt lại có một giọng nói rất ấm làm bao người say mê.  

Chiếu theo pháp quy của vương quốc này, con người có được có được coi trọng hay không, chính là được đánh giá dựa trên cấp vị, nghĩa là có được xếp gần với hoàng gia hay không. Người càng xa, thì thân phận lại càng tựa như nô lệ, nhiều khi còn thấp hèn hơn gấp bội.
Ở một mảnh đất hoang vắng đầy chim thú hoang dã, cây cối cỏ dại xanh mơn mởn, nhưng lại chẳng được ai biết đến kia, có một gia đình nhỏ gồm ba người sinh sống trong một túp lều tranh màu vàng nhạt, được dựng lên bằng lá ngói đã tàn, trông quá đỗi thô sơ. Một bé trai mặt mày mũm mỉm đáng yêu vô cùng với đôi mắt to lóng lánh, cái mũi thon nhỏ xinh xinh, lại còn thêm đôi môi hơi hếch lên thực quá đỗi muốn làm người khác khi nhìn vào chỉ muốn phụt máu vì “tại sao trên đời lại có đứa trẻ quá mực đáng yêu đến như vậy?” Hiện tại bé đang ngồi trong lều chơi cùng với quả bí bông màu hồng rất đỗi thích thú, chờ đợi cha và nương là Han Kyung và Kim Hee Chul trở về.
Bé tên là Lee Sung Min, lấy họ theo vị thần của tháng thứ nhất, năm nay vừa tròn sáu tuổi, ngây thơ vô đối, đáng yêu vô cùng, mà xinh đẹp cũng hơn con gái vô số lần.
Chỉ cần nhìn sơ vào hoàn cảnh gia đình bé, vị trí gia đình bé sống, cùng với quang cảnh xung quanh thì có thể suy ra gia đình bé thuộc loại giai cấp nào của xã hội SME — nô lệ bần hàn, nghèo nàn không thân phận.
–oo—
Ngày hôm nay, toàn thể dân chúng trong vương quốc hết sức hối hả, vui mừng trảy hội, chuyên tâm chơi đùa quên đi công tác, chỉ bởi vì hôm nay là ngày ba tháng hai năm một ngàn chín trăm chín mươi hai – sinh nhật lên bốn tuổi của hoàng tử độc tôn Jo Kyu Hyun.
Hôm nay bé mặc bộ đồ màu trắng toát, đội trên đầu vương miệng gia hoàng lộng lẫy, tay cầm con sói nhỏ bằng bông màu xám, nhíp mắt cười hì hì. Bé tự mình cũng hiểu, hôm nay là ngày trọng đại của cuộc đời bé đây mà. (rất đúng =)) )
Bé được tặng biết bao nhiêu là quà, cũng toàn là quà của quan chức cấp cao. Người thấp bậc trong xã hội không được quyền tặng quà cho bé, bởi vì mọi người sợ làm bé phải bẩn tay, vi trùng sẽ theo đó chui vào cơ thể, không tốt cho sức khỏe chút nào. Trong hàng vạn hàng tỉ món quà, bé vẫn là mê nhất món quà của phụ vương – một chuyến du ngoạn bằng ưng đến nơi mà bé muốn.
Thế cho nên bé thập phần hứng thú, mới thời điểm giao thoa giữa sớm và trưa, bé đã thật nhanh leo lên quốc ưng, phất cương cưỡi bay đi trước ánh mắt trầm trồ, cảm thán không thôi của phụ vương phụ mẫu cùng đồng bào dân quốc.
“Hoàng tử chỉ mới còn bé thế mà đã cưỡi ưng đầy uy thế như vậy, quả xứng danh nhân tài!”
Bé vi vu lướt mây hồng, đâm toạt chính mình vào bên trong mấy khối xốp lành lạnh tươi mát trên bầu trời màu trắng, lượn xuống gần mặt đất rồi lại thúc dây cương hướng chuyển lên cao tựa như vẽ ra hàng loạt hình chữ bát. Nhưng mà lúc bé lượn xuống mặt đất, lại vô tình nhìn thấy có vật gì đó be bé, hồng hồng đang di chuyển trong khu rừng tre bao phủ. Hoàng tử bé vẫn luôn nổi tiếng hiếu kì, thế cho nên bé mới nào bỏ qua cơ hội khám phá cái vật kì lạ kia. Vậy nên, bé mới cho ưng lượn xuống thật thấp, rồi tự mình nhảy xuống lưng ưng, chạm chân lên mặt đất mà vương mẫu vẫn thường dặn vạn lần không nên. Bé mới lần theo dấu vết của vật hồng kia, đến gần, lại chỉ thấy một cái mông tròn căng mọng được che phủ bởi chiếc quần màu hồng in hình cái mặt thỏ trắng cùng hai chiếc tai thỏ xụ xuống phía dưới. Chiếc mông cứ ngoe nguẩy ngoe ngoẩy, càng lúc càng nhô ra tựa như đang dòm lén chuyện chi. Hoàng tử bé mới tò mò thò đầu xem, hướng theo ánh nhìn của bé màu hồng kia, mới mở lớn mắt, há lớn mồm, cứng đơ tại một chỗ…
2.
Hoàng tử bé biết, cảnh hiện tại đang diễn ra trước mắt bé được gọi là gì, bởi vì mấy cảnh này bé cũng đã được nhìn tới mòn mắt rồi, nhưng mà vương phụ cùng vương mẫu vẫn là luôn dặn, cảnh này còn bé không nên xem, chỉ khi nào lớn lên mới được nhìn, cơ mà cũng chẳng cần nhìn, tự mình trở thành nhân vật chính luôn cũng được.Thế cho nên mỗi lần bé nhìn thấy cảnh này thì vẫn là quay lưng bỏ đi, ngoảnh mặt làm ngơ. Cái làm bé phải há mồm trợn mắt chính là, cảnh đáng lẽ con nít không nên nhìn này, bé màu hồng này lại nhìn đến say mê, đến chăm chú, một chút cũng chẳng rời, thậm chí nếu để ý thì còn thấy bé màu hồng này dường như nhìn đến không chớp mắt lấy một lần, nước miếng cũng đã muốn rơi xuống khóe miệng luôn rồi.
Từ xa, một đôi vợ chồng trẻ, người tuấn mỹ người đẹp tựa hoa ôm lấy nhau, cùng nhau hôn mê đến chìm đắm trong biển tim hồng rực cháy. Bàn tay của người đàn ông ấy, cũng đã dần dẫn trượt xuống phía dưới eo người phụ nữ, từ từ lay động. Hoàng tử bé biết, chuyện gì sắp sửa diễn ra!
Hoàng tử bé thấy bé màu hồng bên cạnh, lại mũm mĩm đến như vậy, đáng yêu nhiều đến như vậy, trắng tựa hoa tuyết mà béo tựa cục bông, vô cùng muốn ôm về hoàng cung làm của, làm đồ chơi bên mình mãi mãi. Nhưng bé biết là không thể, mà theo dự đoán của bé, bé màu hồng này cũng chỉ tầm hai ba tuổi là cùng, còn thua xa tuổi bé. Cho nên bé mới rút ra một quyết định, kéo bé màu hồng này bước đi, cảnh kia, đến hoàng tử bé đây còn chưa có cỡ nhìn thì làm sao bé màu hồng nhỏ tuổi này có cơ mà ngắm? Vừa mới chạm tay vào kéo bé màu hồng này đi, đã bị bé ấy la nhẹ lên một tiếng “a”, giọng ngọt đến vô tận, mà cũng mê người đến vô cùng, rất nhanh đưa răng ra cắn lấy bàn tay mà cả vương triều vẫn luôn gọi là tay ngọc tay ngà, để lại một đường dấu răng tựa dấu răng thỏ, cắn sâu lắm, mà cũng đau đến tận trời cao. Nhưng hoàng tử bé vẫn là luôn mang tiếng tài trí hơn người, bé tự mình không cần phân tích cũng đủ biết rõ, trong trường hợp này mà la lớn lên vì đau sẽ gây ra chấn động đến hai người trong cánh đồng kia, phá vỡ chuyện tốt của người khác chính là chuyện không nên. Cho nên bé đưa bàn tay còn lại lên che lấy miệng mình lại, cắn răng mà chịu đựng.
Cắn mãi lại không thấy bé kia phản ứng gì, chỉ là im lặng mãi, bé màu hồng mới giương lên đôi mắt to tròn của mình, đẫm lệ mà nhìn bé kia. Bé màu hồng cũng biết đánh giá người trước mặt, độ cũng chừng tám chín tuổi rồi, nhìn cũng đẹp trai ngất ngây lắm, đôi mắt ấy nhìn rất cuốn hút lòng người, mũi cao thẳng tắp, còn có đôi môi hơi dày cứ cong lên, nhìn thập phần quyến rũ. Nhưng mà hiện tại bé ấy đang ra sức cắn chặt răng, còn lấy tay che lại miệng mình, mặt đã nhăn đến mức muốn không chịu đựng được nữa. Bé màu hồng mới nhớ sực lại là hàm răng của mình đang cắm vào trong cánh tay của bé kia, liền giật mình mà nhả ra, nhìn bé kia mà nở nụ cười, tựa như muốn nói “Em xin lỗi, anh đừng giận em!”
Nhưng mà nụ cười này trong lòng hoàng tử bé lại không phải như vậy. Nụ cười này còn đẹp hơn cả ánh sáng của bầu trời mới buổi vào trưa, tinh khiết mà trong suốt lắm, còn có phát ra ánh hào quang đến lòng người mê mẩn. Bé biết bé đã yêu nụ cười này, sẽ mãi mãi khắc sâu vào lòng, ngàn lần không thể quên.
Hoàng tử bé vốn là hoàng tử của một vương quốc rộng lớn, hiển nhiên là vẫn luôn biết cách cư xử với người đời, biết lúc nào nên làm gì, lúc nào nên ra vẻ ta đây. Bé muốn trong lòng bé màu hồng kia, bé phải là người uy nghiêm khí thế vô tận, chẳng phải như vương phụ Kang In luôn yếu thế, chỉ là luôn phải đi tuân theo mọi lời của vương mẫu Lee Teuk.
Bé đã quyết, bé màu hồng kia, nhất quyết phải là của bé!
Bé mới mở miệng tự giới thiệu mình: “Ta là hoàng tử Jo Kyu Hyun của vương quốc này. Còn ngươi tên gì?”
Chỉ thấy bé màu hồng ngẩn ngơ nhìn bé, đôi mắt nhìn ngây thơ vô đối: “Ta tên là Lee Sung Min. Kia chính là cha và nương của ta.” Bé màu hồng chỉ tay ra phía đồng ruộng, nơi mà hai thân ảnh đó đang quấn lấy vào nhau.
Hoàng tử bé há hốc miệng, ra chính là cha nương của bé màu hồng. Trong đầu bé mới nghĩ, hai người kia không còn chỗ nào khác hay sao, mà lại ban ngày ban mặc giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà làm chuyện chỉ nên làm ở tại phòng the? Nhưng mà câu nói ngây ngô vô số tội của bé màu hồng kia đã làm cho hoàng tử bé phải muốn loạng choạng, chẳng thể nào đứng vững.
“Hoàng tử là cái gì?”
Tại sao đến chức danh hoàng tử mà bé màu hồng cũng không biết. Nhưng mà hoàng tử vốn vang danh thông minh, không gì là không thể hiểu, cho nên sau đó bé liền có thể nghĩ ra ngay nguyên nhân của câu hỏi mà mình mới vừa đặt ra. Thứ nhất là, bé màu hồng này vẫn chỉ là mới hai ba tuổi, nào có từng trải đời mà biết đến khái niệm hoàng tử, thứ hai chính là nhà bé sống xa thế này, lại còn là nơi rừng rậm âm u, chắc cũng chẳng giao tiếp gì với vương triều, cho nên không biết cũng là chuyện hiển nhiên đi. Hoàng tử bé mới vươn tay xoa đầu bé màu hồng, những lọn tóc ấy cứ như vậy mượt mà, bồng bềnh trong bàn tay hoàng tử bé, làm bé chẳng muốn buông tay. Bé bảo, “Ta gọi ngươi Minnie được không?”
Bé màu hồng liền gật đầu: “Ừm, cũng được.” nhưng trên mặt vẫn còn ẩn chứa thắc mắc của câu hỏi vừa nãy đặt ra lắm lắm.
Hoàng tử bé liền giải thích cho bé màu hồng nghe, “Hoàng tử, chính là con của con của quốc vương cùng hoàng hậu của vương quốc, biết chưa?”
Lại nghe bé màu hồng thắc mắc lần nữa, làm người mang danh thông minh lanh lợi hoàng tử bé đây cũng phải rối tinh rối mù, gật đầu xin thua. Bé màu hồng này, thật quá đỗi ngây thơ: “Quốc vương, hoàng hậu là cái gì? Ta vẫn là không biết.”
Hoàng tử bé cũng đã muốn đầu bóc khói, nhưng mà kiềm chế lại chính mình, lại sợ làm hại đến tinh thần trẻ nhỏ, vì vương mẫu vẫn thường căn dặn mọi người trong cung, không nên làm hoàng tử bé phải sợ hãi, vạn lần không nên. Bé mới cố thở ra một hơi, coi như trấn tĩnh lại mình rồi nói: “Minnie không cần phải biết, gọi ta bằng anh là được rồi.”
Bé màu hồng nhìn vậy thôi, chứ cũng chẳng ngây thơ gì đâu, chỉ là vẻ ngoài che mắt bàn dân thiên hạ, mở miệng hỏi hoàng tử bé một câu: “Ngươi bao nhiêu tuổi mà bảo ta gọi ngươi bằng anh?” Tưởng gì, chứ bắt bé màu hồng gọi ai bằng anh là chuyện chẳng dễ đâu, bởi vì nương đã dặn, dù có là ai lớn tuổi lớn chức lớn sức mạnh đến cỡ nào, cũng không được để người ta chèn ép mình, tự mình phải biết chiếm giữ người trước mặt. Bé màu hồng nhíu lại đôi mắt, như đánh giá, cũng như chờ đợi câu trả lời từ bé xưng tự hoàng tử kia.
“Ta bốn tuổi rồi.” Hoàng tử bé ưỡn ngực trả lời. Sợ không, bé màu hồng này thua ta ít nhất cũng phải là một tuổi.
Lại chỉ nghe bé màu hồng kia nở ra một nụ cười man rợ, hắc hắc không ngừng, còn đưa tay xoa bụng tựa như cười đến đau cả bụng mất rồi làm hoàng tử bé đỏ mặt không thôi:
“Ta sáu tuổi rồi, ngươi có biết không? Chính ngươi phải gọi ta là anh mới đúng.”
Hoàng tử bé đứng cứng ngắc. Gi? Cục bông gòn này như vậy đã là sáu tuổi, phải không? Nhưng mà hoàng tử bé cũng chẳng phải hạng dễ chơi, mới nói là: “Bởi vì ngươi không biết danh tự hoàng tử là như thế nào đó thôi, bởi vì ta là hoàng tử cho nên dù ta có mấy tuổi đi nữa, ai cũng vẫn phải gọi ta là anh. Ngươi cũng chẳng phải là ngoại lệ đâu.”
Vẻ mặt hoàng tử bé quá đỗi trịnh trọng, chẳng có chút nào là biểu hiện của nói nổ quá độ hay là lừa dối kẻ ngây thơ, làm bé màu hồng cũng thắc mắc đầy bụng, cũng nhanh chóng gật gật: “Vậy hả? Vậy ta phải gọi ngươi bằng anh?”
“Ừm!” hoàng tử bé đương nhiên gật đầu.
“Được, anh Hyunnie.”
Hoàng tử bé trong lòng như mở cờ, trảy hội đùa vui, vui mừng không thể tả. Mặt hoàng tử bé cũng đã muốn đỏ lên vì nín cười, mắt híp lại chẳng còn thấy lá cờ tổ quốc. Biết ngay mà, bé màu hồng kia chẳng qua cũng chỉ là rất ngây thơ dễ bị dụ mà thôi.
Bé màu hồng thấy hoàng tử bé cười, cũng không biết gì mà cũng tự động cười theo. Khung cảnh đằng xa đã thấm đẫm xuân tình, khung cảnh trong này lại thấm đượm hạnh phúc, chói sáng cả một khoảng không gian.
Lời nương dặn, bé màu hồng đã văng đâu mất tiêu rồi…..???……..
3.
Trong rừng tre đậm lá, có hai bé trai đáng yêu đến tột đỉnh đang ngồi chơi đùa cùng nhau, mà một lại là hoàng tử độc tôn của quốc gia, còn một lại là con của dân đen chỉ đáng mặt đầu đường xó chợ nếu chiếu theo luật pháp của xã hội SME. Bé màu hồng ôm quả bí bông trong tay, chu miệng, mở to mắt mà nhìn hoàng tử bé, bởi vì hoàng tử bé đang kể cho bé nghe câu chuyện hoàng cung, nào là cùng quốc vương cưỡi điểu đi khắp bốn phương điều tra dân tình chỉ khi mới vừa hai tuổi, còn có mỗi năm đều tổ chức lễ mừng sinh nhật cho hoàng tử bé, lại còn nhận được rất nhiều quà, toàn là quà đẹp, quà mà hoàng tử cực kì thích. Hiển nhiên, hoàng tử bé vẫn là nói thêm nói bớt đi không ít chi tiết. Người biết thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của mình, chính là biểu hiện của người thông minh. Bé tự hiểu rằng, nếu kể chân thực sẽ mất đi lôi cuốn không ít, kể thêm vào vừa làm tăng thêm danh giá của bản thân, mà còn là làm cho người nghe vạn lần thích thú cùng chăm chú lắng nghe, có thể sẽ còn trầm trồ tán thưởng hoàng tử bé đi. Nhưng mà đằng này, tại sao hoàng tử bé kể đến khàn cổ từ nãy giờ, lại chẳng nghe thử một tiếng vỗ tay hay tiếng khen ngợi từ bé màu hồng, mà chỉ là im lặng không một lời?
Hoàng tử bé vốn là kể chuyện đến mê say, hồn rơi vào quá khứ, ánh mắt cũng như thế nhìn trời, cũng quên mất nhìn xem vẻ mặt của bé màu hồng lắng nghe như thế nào, biểu hiện ra sao khi hoàng tử bé kể đến hồi gây cấn. Hoàng tử bé ngừng kể chuyện, quay mặt sang nhìn bé màu hồng với vẻ mặt nghi ngờ không hiểu là bé màu hồng có nghe mình kể hay không, hay là ngủ quên luôn mất rồi. Mặt hoàng tử bé bỗng chốc cứng đờ, bởi vì bé nhìn thấy bé màu hồng kia đang cắn chặt răng vào quả bí bông, nước mắt dàn dụa, nước mũi tèm lem, nhưng vẫn là cố gắng để phát không ra thành tiếng.
Bé màu hồng vốn không phải là phải cố kiềm nén tiếng khóc như thế, nhưng chính là bé sợ chính mình sẽ làm mất hứng kể chuyện của hoàng tử bé kia. Nương đã dạy, chính mình cắt đứt hứng thú của người khác là chuyện trăm năm không nên làm, đặc biệt là đối với trẻ nhỏ thì càng ngàn lần không nên, mà bé biết, hoàng tử bé thực chất là đang say sưa kể. Bé cảm thấy nếu tiếng khóc của mình sẽ làm hoàng tử bé mất hứng, lại sẽ làm cho hoàng tử bé thập phần không vui, mà bé lại chẳng muốn như thế chút nào. Cắn vào bí bông đáng yêu chính là lựa chọn tốt nhất mà bé có thể nghĩ ra ngay lúc này đây.
Hoàng tử bé nhìn thấy bé màu hồng khóc, liền cảm thấy hoảng sợ, bởi vì bé nghĩ nãy giờ bé chẳng có làm gì với bé màu hồng kia cả, chỉ là kể chuyện thôi mà. Không lẽ… là tại bé kể chuyện mượt quá làm cho bé mà hồng cảm động đến mắt lệ rơi đầy?
Hoàng tử bé chân tay luống cuống, đưa tay áo lau đi vệt nước mắt cùng nước mũi trên mặt bé màu hồng, quên mất là đống dấu vết này có thể sẽ làm cho vương phụ phát hỏa còn vương mẫu sẽ nổi trận lôi đình, trào dâng hồng thủy. Hoàng tử bé hỏi: “Minnie có chuyện gì, nói anh nghe? Hay anh kể chuyện làm bé cảm động quá nên Minnie khóc?”
Lại chỉ thấy bé màu hồng bụm chặt miệng, phồng má đến ửng hồng, đưa đôi mắt ướt nhìn hoảng tử bé, làm bé bỗng chốc tim muốn nhảy tọt ra ngoài, lĩnh lấy mũi tên đen của thần cupid đâm toạt vào. Trời ạ, đây có phải người không, tại sao lại đáng yêu đến như vậy? Hoàng tử bé trong lòng gào thét không thôi.
“Anh Kyu kể chuyện, Minnie nghe không hiểu”.
Bé màu hồng lần này chẳng thèm kiềm chế tiếng khóc nữa, mà là bỗng nhiên òa khóc tựa như theo dân gian vẫn gọi là giọng to như bị ai cắt cổ họng làm hoàng tử bé giật mình một cái, cũng rất nhanh nhào đến bụm lại miệng bé màu hồng. Hoàng tử bé đưa mắt nhìn ra chỗ ngoài đồng kia, hai thân ảnh kia vẫn là không có thay đổi gì, vẫn là chưa nghe thấy. Bé thở phảo một cái, trừng mắt nhìn bé màu hồng tựa như cảnh báo “Cấm khóc nữa, khóc nữa sẽ tét mông”. Bé màu hồng nhìn đến đáng thương kia sợ quá chẳng còn biết làm gì, chỉ là gật đầu liên tục cùng ngậm miệng chẳng phát ra một anh thanh nhỏ.
Bỗng nhiên nghĩ tới những gì bé màu hồng nói làm hoàng tử bé bỗng chốc cứng đơ. Gì? Không hiểu? Hoàng tử bé vốn là dùng tiếng SME, đâu có nói ngôn ngữ hành tinh đâu mà bé màu hồng lại không hiểu, cũng chẳng phải dùng từ ngữ gì cho cao xa, chỉ là từ ngữ thông thường thôi mà. Bé mới lắp bắp, bụng ngập thắc mắc mà hỏi bé màu hồng:
“Minnie… không hiểu chỗ nào?”
“Gần như toàn bộ.” bé màu hồng lại mếu, lại muốn mít ướt thêm lần nữa.
Hoảng tử bé mới nhanh chóng nói: “Không khóc, không khóc. Tại sao Minnie lại không hiểu?”
Bé màu hồng đưa tay chùi mũi, ôm chặt lấy bí bông, ngồi co lại một góc. Hiện tại nhìn vào bé, chắc chắn sẽ ngỡ là một cục bông biết nói chuyện. Đôi mắt long lanh hé lộ ra, tiếng nói bị bàn tay cùng bí bông che lấp phát ra thứ âm thanh có chút kì lạ, nhưng nghe cũng thập phần nhập tâm: “Anh Kyu kể nào là tên thần, nào là ngựa tiên, còn có suối thánh gì gì đó, Minnie nghe hoàn toàn không hiểu gì. Minnie chưa bao giờ nghe đến bao giờ.”
Hoàng tử bé giờ mới nhớ ra, là bé màu hồng ngoài cha nương chưa từng tiếp xúc qua một người nào khác, có lẽ hoàng tử bé lại chính là người đầu tiên cùng bé gặp mặt thì làm sao có thể nghe đến những từ ngữ ở tuốt tận kinh thành xa xôi.
Nghĩ đến đây, lòng bé bỗng nhiên lại cảm thấy vui lạ. Không phải là hoàng tử bé độc ác cười bé màu hồng cô đơn gì đâu, mà chính là bé vui mừng vì mình là người đầu tiên bước vào cuộc đời của bé màu hồng dễ thương này. Đây chẳng phải là điều hoàng tử bé nên vui mừng sao.
“Anh Kyu bảo sinh nhật mình được nhận thật nhiều quà, nhưng Minnie vào ngày sinh nhật, lại chẳng có một thứ…hức… Cha, nương vẫn bảo rằng ba người sống cùng, sinh nhật cũng chẳng là gì quan trọng cho nên cũng chẳng mua quà tặng quà gì cả. Sinh nhật đối với Minnie cũng chỉ là một ngày bình thường thôi. Là Minnie ghen tị với anh Kyu… hức hưc… ”
Nước mắt bé khẽ rơi xuống nền đất, hoàng tử bé bỗng chốc cảm thấy đau lòng khôn xiết. Hoàng tử bé đưa tay ôm bé màu hồng vào trong lòng, nhẹ hôn lên mái tóc nâu mềm mại của bé, lại xoa nhẹ lưng bé, rất ra dáng một người anh đang dỗ dành em nhỏ.
So về tuổi, bé màu hồng là lớn tuổi hơn, nhưng so về suy nghĩ, hoàng tử bé lại chững chạc, lớn hơn vạn lần. Hoàng tử bé hiểu loại cảm giác này, mà hoàng tử bé cũng thấy xót vô cùng cho bé màu hồng. Bởi vì hoàng tử bé biết, chính mình đã thích bé màu hồng mất tiêu rồi.
Chờ cho bé màu hồng nín khóc hẳn, hoàng tử bé mới buông bé màu hồng ra, cởi sợi dây chuyền có hình con sói uy nghiêm mà vương mẫu Lee Teuk đã tặng bé vào ngày thiếu nhi toàn quốc, bảo là mong muốn hoàng tử bé giống như con sói này, uy dũng cùng tài trí song toàn. Hoàng tử bé vốn thích sợi dây chuyền này lắm, nhưng mà giờ đây lại cởi ra đeo  lên cổ bé màu hồng lại chẳng hề cảm thấy tiếc nuối. Nếu là bé màu hồng đeo, cũng giống như hoàng tử bé đeo trên mình thôi, mà hoàng tử bé cũng muốn con sói trên sợi dây chuyền này sẽ thay mình chăm sóc cho bé màu hồng khi chính mình không có bên cạnh.
Bé màu hồng giương mắt nhìn hoàng tử bé, tựa như ngạc nhiên lắm. Hoàng tử bé mới gãi đầu nói một câu, coi như là giải thích.
“Hôm nay là sinh nhật anh, anh tặng Minnie cái này. Minnie phải giữ gìn nó cẩn thận, coi nó là anh mà nhớ đến anh mãi mãi, có biết không?”
Bé màu hồng gật đầu, vang lên một tiếng “dạ” làm hoàng tử bé một mực rất hài lòng.
Ngước đầu lên nhìn trời, trong lòng hoàng tử bé lại như cảm tạ ông trời kia đã tặng cho bé một món quà sinh nhật ý nghĩa như vậy, chính là cho bé được gặp bé màu hồng này…
Ánh sáng trong suốt xinh đẹp của bầu trời cũng đã sớm dần nhạt đi, báo hiệu giờ muộn sắp đến, hoàng tử cũng đã tới lúc phải trở lại về hoàng cung. Hoàng tử bé nuối tiếc lắm, quay lại nhìn bé màu hồng thở dài một cái, rồi nói: “Đã đến lúc anh phải về rồi. Có lẽ sẽ không được gặp Minnie trong thời gian dài. Nhưng mà anh hứa, ngày này năm sau anh sẽ đến đây tìm Minnie, có được không?”
Bé màu hồng nước mắt bỗng nhiên lại chảy ra, bé trong lòng cũng buồn lắm chẳng muốn rời xa hoàng tử bé. Bé ôm lấy hoàng tử bé, nhẹ đặt lên môi hoàng tử bé một nụ hôn trong sự ngỡ ngàng của hoàng tử bé, còn có trừng lớn mắt, đứng ngây đơ.
“Hẹn gặp lại anh Kyu, Minnie sẽ rất nhớ anh.”
Hoàng tử bé lên ưng, vẫy tay chào bé màu hồng rồi phất cương, một đường bay lên tận trời cao. Bé màu hồng đứng ở phía dưới, cũng mở miệng gọi lớn: “Minnie sẽ không quên anh Kyu…”. Bé lại khóc. Bé đứng giữa rừng tre ôm bí bông thật chặt, lại đưa bàn tay mân mê hình con sói vừa đeo trước ngực.
“Anh Kyu đã đi rồi.”
Hoàng tử bé trên lưng ưng nhìn hình ảnh bé màu hồng từ từ mờ nhạt đi trước mắt. Tim bỗng chốc thắt lại, nước mắt cũng chực rơi.
Nụ hôn kia đã trao, coi như chính là một lời hẹn, kiếp này mãi mãi sóng đôi.
Nụ hôn năm bốn tuổi, nụ hôn đầu đời của hoàng tử bé. Cảm giác ấy ngọt ngào, mà thơm lắm… thoải mái vô cùng….
Sẽ mãi không quên…
4.
Ngày hôm ấy trở về, hoàng tử bé đã phát sốt một trận thập tử nhất sinh là quốc vương cùng vương mẫu lo lắng, hoảng loạn cả một cung đình. Hoàng tử bé vốn có sức khỏe không tốt, cho nên sẽ bị cấm không được tiếp xúc với những vật gì dơ bẩn, cũng chẳng thể nào tự mình để chân tay chạm đất bởi vì hệ miễn dịch của hoàng tử bé sẽ không đủ sức chống chịu với các loại vi khuẩn gây hại xâm nhập vào. 
Vương mẫu Lee Teuk đã thực sự rất tức giận vì đứa con trai duy nhất của người lâm trọng bệnh. Người gần như phát hỏa, quát mắng tỳ thần trong cung nếu không chữa hết cho hoàng tử bé thì cũng tự chặt đầu mình hay thắt cổ chết đi, còn không thì chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Vương mẫu nương nương ngày thường nhã nhặn xinh đẹp tựa thiên thần như vậy nhưng có bất cứ chuyện gì liên quan đến hoàng tử bé hoặc là quốc vương thì người lập tức tựa như lột xác trở thành một nữ chằn tinh gấu ngựa, không ai sánh bằng. Người hiện tại giận cá chém thớt, trách mắng quốc vương kia tặng gì không tặng lại tặng chuyến du ngoạn bằng ưng đi đến nơi mà hoàng tử bé muốn, đã như vậy còn chẳng chịu cử người đi theo hộ tống. Người quát mắng quốc vương đủ điều, làm cho người yêu vợ một mực, nghe vợ một mực như quốc vương Kang In đây cũng chịu không nổi lại đi cầm dao đi chém thớt khác. Bởi vì như vậy, tất cả thần dân đều cảm thấy sợ hãi mà chẳng dám nói ra lời, chỉ là im lặng lắng nghe quát mắng, trong bụng lại một mực cầu nguyện hoàng tử bé kia mau chóng lành bệnh để mang lại hòa bình yên tĩnh ngày nào.
Vương mẫu nương nương quyết định chém đầu con ưng kia không biết phận mình mà đưa hoàng tử đến nơi dơ bẩn đó… Người quyết định điều tra…
Sau bao nhiêu ngày trải qua sóng gió dữ tợn giật cấp mười mấy, cuối cùng cả vương triều cũng nhẹ nhõm thở ra bởi vì hoàng tử bé đã dần dần bình phục, đã có thể mở mắt nhìn ngắm xung quanh. Vương mẫu cùng quốc vương nghe tin hoàng tử bé đã tỉnh liền thật nhanh chạy đến bên giường hoàng tử bé, hai mắt ngóng trông mong muốn người đầu tiên hoàng tử bé nhìn thấy chính là mình. Vương mẫu nương nương Lee Teuk cầm lấy tay hoàng tử bé gọi một tiếng:
“Hyunnie bé bỏng, là nương đây…”
Giọt nước mắt trong suốt của vương mẫu đã rớt ra khỏi khóe mắt nhỏ giọt xuống dưới thềm nhà trắng bóng một màu tinh khiết không một chút bụi, hóa thành viên thủy tinh màu xanh sapphire lóng lánh.
Hoàng tử bé dần dần mở mắt ra làm vương mẫu vui mừng đến không ngừng, nhưng mà cũng thật nhanh trầm xuống, bởi vì từ đầu tiên mà hoàng tử bé nói ra chính là một cái tên, lại chẳng phải là tên vương mẫu hay là tên quốc vương, cũng chẳng phải là tên những con sói mà hoàng tử bé đã nuôi dưỡng và yêu thương…
“Minnie…”
Cả không gian trong căn phòng lớn bỗng nhiên rơi vào im lặng, chỉ có nghe tiếng hoàng tử bé thở dốc cùng luôn miệng gọi tên ai đó “Minnie” thật lâu, nước mắt hoàng tử bé cũng đã rơi xuống, dần dần chuyển sang nức nở không nói thành lời.
Hoàng tử bé nhớ Minnie, hoàng tử bé không muốn xa Minnie, hoàng tử bé thấy tâm mình tự trống rỗng không ngừng…
Người trong căn phòng ấy vừa thắc mắc cái tên ấy là tên của ai lại làm cho hoàng tử bé gọi nhiều lần mà còn khóc đến như vậy, lại vừa nhìn vẻ mặt vương mẫu mà cầu nguyện trong lòng: “Hoàng tử bé ơi, người có thể đừng mở miệng nữa được hay không, vương triều này mấy ngày nay đã muốn khó thở lắm rồi, người muốn biến nó thành bãi địa đàng luôn hay sao chứ.”
Trong khi quốc vương đứng ngẩn ngơ không biết con trai mình đang gọi tên ai thì vương mẫu Lee Teuk đã rất nhanh lau đi nước mắt, kiềm chế tức giận mà chồm đặt lên trán hoàng tử bé một nụ hôn, nhẹ nhàng mở miệng mà nói:
“Hyunnie bé bỏng có nhận ra nương không? Nín khóc nào…”
Lời vương mẫu nói vừa nhẹ nhàng nhưng lại vừa ẩn chứa đầy nét cứng rắn làm hoảng tử bé bỗng chốc ngưng khóc, giương mắt nhìn vào khuôn mặt thập phần xinh đẹp tựa thiên thần chẳng chút nào có biểu hiện của tuổi tác, mới nhẹ cười mà gọi một tiếng: “Nương…”
Lời nói này giống như khí mát từ máy điều hòa tỏa ra phá tan oi bức của thời tiết nóng bức tựa như thiêu như đốt, vương mẫu nương nương bỗng chốc ôm lấy ngực mình, mỉm cười hạnh phúc đến ngập tràn. Người đưa tay cầm lấy tay quốc vương đứng ngơ bên cạnh, mắt long lanh mà nhìn quốc vương giống như nói rằng: “Thấy chưa, hoàng tử bé vẫn là yêu ta nhất.”
Cả căn phòng vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng quốc vương cùng vương mẫu, chúc mừng cho hoàng tử bé đã tai qua nạn khỏi. Quốc vương khụ một tiếng rồi rất nhanh dùng giọng nói oai nghiên của mình, vươn tay ra đầy chất vương giả mà nói: “Ngày mai sẽ cho cả toàn vương quốc nghĩ lễ ăn tiệc mừng hoàng tử đã tỉnh.”
Lại thêm tiếng vỗ tay thật to vang lên, nhộn nhịp vang rộng cả một vùng rộng lớn. Quốc dân lại thêm một trận vui mừng tiệc tùng không cần công tác…
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, hoàng tử bé ngày nào cũng nóng lòng đợi chờ ngày sinh nhật lần thứ năm của mình sẽ đến. Bé mong chờ được gặp lại Minnie kia, muốn được Minnie hôn mình một lần nữa. Bé đã quyết định lần này sẽ đưa bé Minnie cùng mình cưỡi lên lưng ưng dạo quanh một vòng trời, còn nụ hôn kia bé nhất định sẽ không để nó trải qua nhẹ nhàng đến như vậy, lần này sẽ là một nụ hôn thật sâu, thật dài… Nhưng mà hoàng tử bé cùng lo lắng, liệu Minnie kia có còn nhớ mình, liệu có còn nhớ lời hứa hẹn hôm nào mà ra nơi rừng tre đó mà chờ đợi hoàng tử bé? Hoàng tử bé nghĩ, rồi nghĩ, nhưng lại tự mình nuôi  lấy hi vọng, hoàng tử bé biết Minnie sẽ không nói dối, chắc chắn sẽ giữ lời…
Ngày hôm nay cả vương triều lại nhộn nhịp như hôm nào đó đã qua thật lâu, người người tấp nập ra vào trong cung, trên tay cầm không ít quà mừng lớn nhỏ, còn có tiếng nhạc vang lên khuấy động lòng người không thôi. Hôm nay chính là ngày sinh nhật lần thứ năm của hoàng tử bé. Những gì hoàng tử bé mong đợi chờ trông cuối cùng cũng đã được mãn nguyện…
Kể từ buổi sớm tinh sương, khi ánh sáng màu tía chỉ vừa mới phát ra từ “ngọn đèn lửa”, hoàng tử bé đã sớm tỉnh giấc, khoác lên mình bộ đồ mà hoàng tử bé thích nhất, không thiếu vẻ oai nghiêm mà tuấn tú. Hoàng tử bé đem những thứ mà mình nghĩ sẽ dùng khi gặp Minnie như là quà cho Minnie, rồi những đóa hoa tươi mà hôm qua hoàng tử bé lén lút hái trộm từ trong vườn thượng uyển bỏ vào trong chiếc túi nhỏ đeo trên bả vai. Hoàng tử bé muốn cài những đóa hoa thật xinh đẹp đó lên trên mái tóc nâu mềm mại của Minnie, chắc chắn trông sẽ càng thêm tuyệt đẹp không ai sánh bằng, ngay cả vương mẫu chắc chắn cũng sẽ chẳng bằng một góc cho mà xem.
Hoàng tử bé háo hức bước đi trong tiếng vỗ tay chúc mừng của toàn thể người dân trong và ngoài, ánh mắt trông chờ nhìn ngắm những món quà đặt trên chiếc bàn bằng vàng đặt giữa sân điện.
“Nào, Hyunnie mở quà đi…” vương mẫu Lee Teuk nói, ánh mắt dịu dàng hết mực.
Hoàng tử bé gật đầu rồi thật nhanh bóc hết quà. Vẻ mặt hoàng tử bé dần dần trở nên nghiêm trọng hơn khi đã gần bóc đến món quà cuối cùng. Bỗng chốc hoàng tử bé mặt đầy ủy khuất nhìn lên nơi mà quốc vương cùng vương mẫu đang ngồi, đầy thắc mắc mà tự hỏi, tại sao đã bóc hết quà rồi mà lại chẳng thấy món quà cưỡi ưng du ngoạn từ phụ vương như mọi năm, lại chỉ thấy quốc vương Kang In đứng dậy vỗ tay một tiếng, dùng giọng nói đầy từ tính mà uy nghiêm mà nói:
“Tốt lắm, hoàng tử bé đã mở quà, mọi người bắt đầu nhập tiệc nào…”
Hoàng tử bé thật nhanh chạy đến nắm lấy áo quốc vương cùng vương mẫu, mắt gần như ướt lệ mà hỏi: “Món quà cưỡi ưng của Hyunnie đâu…”
Quốc vương chỉ là ậm ừ không biết nói chi, chỉ nghe vương mẫu nói: “món quà đó kể từ bây giờ sẽ không tặng cho Hyunnie nữa, sẽ tặng quà khác, nhé!”
Hoàng tử bé ngồi xuống, mặt ủy khuất làm cho người người nhìn vào đều muốn chạy đến dỗ dành, lấy tay dụi lấy nước mắt trên mặt mà làm nũng: “Hyunnie không chịu, Hyunnie muốn quà đó cơ… hic…”
Vương mẫu Lee Teuk nhìn thấy con trai như vậy thì đau lòng lắm, nhưng vẫn là không muốn chuyện năm trước lần nữa xảy ra, người sẽ không chịu nổi. Người đi đến ôm lấy hoàng tử bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Sẽ tặng cho Hyunnie món quà khác thích hơn, chịu không?”
“Không chịu!”
Hoàng tử bé muốn đi gặp bé màu hồng cơ.
“Không chịu cũng phải chịu!” vương mẫu đã bắt đầu nhớ lại chuyện của một năm trước mà máu nóng muốn bốc lên đầu. Hoàng tử bé chỉ là của riêng người thôi, người không cho bất cứ ai cướp hoàng từ bé đi từ tay người. Người muốn chính mình phải là số một trong lòng hoàng tử bé, không ai được chiếm đi vị trí đó, ai cũng không…
Ánh mắt vương mẫu nhìn vào hoàng tử bé đầy vẻ cương nghị, đã quyết sẽ không thay đổi làm hoàng tử bé nín bặt, chẳng dám làm nũng đòi thêm nữa. Hoàng tử bé cầm chiếc ba lô nhỏ trong tay kéo lê trên mặt thềm bóng lẫy, mặt mày đầy nước mắt mà cúi đầu lầm lũi bước đi về phòng.
Nhưng mà hoàng tử bé chắc chắn sẽ không quên lời hẹn với Minnie, sẽ không để Minnie phải chờ đợi…
Bé nhất định sẽ nghĩ cách… Nhất định đó…
Minnie, chờ anh!

--còn tiếp--