Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

[Fanfic KyuMin] Chờ [7][8]

7. 

Luận theo quỹ đạo di chuyển không theo quy luật của tinh cầu SME thì khả năng va chạm với các tinh cầu khác là rất cao, tuy nhiên, dưới năng lượng vốn có từ trong dòng máu hoàng gia cùng với sự tiên đoán như thần của các nhà tiên tri Chrystal thì việc ngăn ngừa va chạm vào là không phải là chuyện không thể xảy ra. Các vị đại thần thần trí hơn người ngày đêm luận bàn tính toán bước di chuyển của tinh cầu SME, một khi phát hiện ra sẽ có gì trắc trở thì liền báo lên cho  quốc vương, cùng với các vị tiên tri sẽ dự đoán vận mệnh  khi nào xảy ra, lập tức quốc vương sẽ thân chinh xuất trận, nhưng không phải ra chiến trường mà là đi đến điện đài kêu gọi nguồn năng lượng ẩn, sau bảy ngày bảy đên vận công cùng sự hỗ trợ của tất cả đại tướng hoàng triều làm thay đổi hướng đi của SME, tránh khỏi đường đi sẽ va chạm vào tinh cầu khác. Tại sao phải ngăn cản tinh cầu va chạm nhau? Là vì nguy hiểm? Hiển nhiên không rõ, bởi vì trăm vạn triệu năm kéo dài, SME vẫn chưa lần nào bị va chạm, cho thấy được năng lực tối thượng của các bậc quân vương, mà bởi vì chưa bị va chạm qua, như thế nào có thể biết được thiệt hại? Này chỉ có thể nói là, nếu tinh cầu SME va chạm vào các tinh cầu khác thì khả năng xảy ra chính là: Thiệt hại khó đoán!  

Tháng chín năm một ngàn chín mươi lăm, các vị đại thần nhanh chóng cấp báo lên quốc vương SME có khả năng sẽ chuyển hướng đi, hướng đi lần này của tinh cầu thực sự thay đổi đến lạ, vạn lần khó lường trước được, còn các nhà tiên tri thì tiên đoán rằng, này chính là số trời định đoạt, lần này chắc chắn không thể nào chặn được sự va chạm SME với tinh cầu khác được, còn nói thêm, đây cũng chính là số mệnh đã định cho hoàng tử vương triều, không thể nào cứu vãn.   


Ách! Nghe đến đây thì toàn thể bá quan văn võ cùng quốc vương quốc hậu đều há lớn mồm khiếp sợ, mà vương hậu thì đặc biệt khiếp sợ đến mức chuốc bỏ uy nghiêm, khóc rống liên thanh trên đường chạy đi tìm hoàng tử cục cưng của nàng hiện tại chỉ mới hơn bảy tuổi. Cũng bởi vì liên quan đến hoàng tử cho nên lần này mọi người đều căng thẳng đầu óc tìm cách giải quyết,  quốc vương còn ban thêm lệnh tạm thời giam giữ hoàng tử thật kín đáo trong hoàng cung, phái ngàn người canh giữ chờ đợi ngày dữ sắp đến. Này là mọi người nghĩ, lần va chạm  này, có phải hay không hoàng tử sẽ chết?

Khụ, ông trời trên cao ho khan vài tiếng nhắc nhở bọn dân con phía dưới chân mình tại sao dám làm càn nói bậy đổ oan cho ông trời. Chuyện lần này làm gì có liên quan đến hoàng tử, có liên quan thì liên quan đến nương tử tương lai của hoàng tử kia kìa. Hầy, rõ là vẽ chuyện.

Cơ nhưng mà tâm tư ông trời thì ai nào đọc thấu, ấy vậy cho nên lệnh đã ban thì vẫn thực hành, vương triều nháo nháo như tổ óc vò vẽ, người ra người vào, người la người hét, mồ hôi chảy thành sông mà não thì vắt cạn thành bã.

Tiên tri dự đoán, ngày một tháng một năm sau sẽ xảy ra va chạm, mọi người hẳn nhiên là nên lên giây cót sẵn đi.

Ngày một tháng một năm một ngàn chín trăm chín mươi sáu, quả nhiên như lời dự đoán, tinh cầu SME chuẩn bị va chạm vào một tinh cầu khác mà theo các quan văn đại thần được biết là mang một cái tên – Trái đất. Dưới sự chống đỡ vì con trai, ách, là vì dân chúng toàn thể của Chrystal, quốc vương cùng mọi người đồng tâm hiệp  lực cho nên cú va chạm lần này xảy ra là cực nhẹ, không có chút thiệt hại nào cho cam, cao lắm cũng chỉ là đất thoáng run vài cái, rồi nước mặn ở đâu từ trên trời đổ xuống thành mưa lớn ngập ruộng ngập sông một chút, còn có, sau khi sự kiện đã qua thì tại Chrystal lại xuất hiện thêm một vài con vật ngộ ngộ, con thì lông lá đầy mình nhảy nhót như điên trèo cây cực pro -  đặt tên, con khỉ; còn có con vật thì nhỏ nhỏ như con sóc nhưng mà khổ nỗi bốc ra một mùi rất ư là kinh dị, kinh còn hơn shit – đặt tên, con chồn hôi, và một vài con vật nho nhỏ đáng yêu khác, ví dụ, con heo…. Cuối cùng, hoàng tử sau vài tháng chán chường ở trong chính phòng mình mà cảm giác như đang bị nhốt tù thì cũng thở phảo nhẹ nhõm, vươn vai vài cái, bước ra khỏi phòng nhìn trời nhìn mây, lại tiếp tục luyện võ luyện công, nuôi lớn ước mơ tìm về Minnie bé nhỏ. Quốc hậu thì thấy con trai vô sự bình an thì vui như trẩy hội, cùng dân chúng nữ nhân trong ngoài gào thét mở tiệc mang tên ‘lòng người mẫu thân’. Này cũng là thông cảm cho tâm tư người làm mẹ đi, có ai không vui khi con mình tai qua nạn khỏi chứ, chuyện này không bàn tiếp, chuyện đáng bàn là ở phía nhà thông gia tương lai của quốc hậu kia kìa.

Trong một căn nhà nhỏ không quá nghèo tàn như căn nhà ở trong rừng tre nọ, hiện tại có một người nữ nhân xinh đẹp đang khóc ròng như mưa xối như thác đổ như sóng vỗ bờ, nước mắt cứ theo tiếng gào thét đau đớn của nàng mà trào dâng, bên cạnh nàng là vị trượng phu tuấn tú khỏe mạnh đang ôm nàng vào lòng mà ra sức vỗ về, trên mặt nam nhân cũng có lộ vẻ đau thương nhưng không quá rõ ràng như của nữ nhân kia. Hầy, thì đấng nam nhi đại trượng phu mà, đâu thể nào động chút lại khóc động chút lại gào được chứ, đã vậy còn phải làm lá chắn cho vợ khóc, chứ nếu mà vợ khóc mà mình cũng khóc thì không khéo nước mắt thành lũ trôi đi luôn cả thành trì thì khổ. Nguyên nhân vì sao họ khóc? Khụ, đơn giản là khi nghe thấy tinh cầu sẽ va chạm với trái đất thì vạn dân lo sợ, run rẩy tìm cách ẩn mình, còn có miệng luôn tụng niệm cầu cho nhà mình tai qua nạn khỏi, nhưng đối với nữ nhân đang khóc ròng kia thì đối với mấy chuyện mà những người này làm là tuyệt không đồng ý. Cầu nguyện gì chứ? Ông trời làm gì có thật, mà nếu có thì ổng cũng đành bất lực thôi, cầu cũng như không. Số đã định, cầu cũng chẳng ai có thể sửa, ông trời cũng không ngoại lệ. Thế là nàng ta cứ như vậy nghênh ngang mà đi, một câu cũng chẳng cầu ông trời phù hộ. Nay nàng ta khóc, vạn dân cười chê mỉa mai nàng ngày ấy mạnh mỏ cho lắm vào, cuối cùng người bị hại chẳng là ai, rốt cuộc – là con nàng.

Ông trời trên cao thở dài một cái, nàng là nàng nói đúng chứ không sai, nhưng  tội nghiệp, số phận đã định là cướp con nàng đi, cho nên ta có muốn tội nghiệp nàng mà giúp cũng chẳng được. Thực xin lỗi, để nước mắt nàng ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp kia làm ta, quả thực đau lòng lắm lắm.

Vâng, nữ nhân đang khóc cùng nam nhân đang vạn cách kiềm nén bi thương mà dỗ dành nàng kia chính là cha và nương của bé màu hồng – Minnie đáng yêu – ý trung nhân của hoàng tử hoàng triều Jo Kyu Hyun.

Bé màu hồng, không lẽ vì va chạm mà chết đi?

Ách, đừng có độc mồm như thế, tình hình là trong sách trời đã định là bé năm vừa tròn mười tuổi thì phải chuyển đổi hành tinh, làm cho vị hoàng tử kia phải gian nan mà tìm đến. Ấy thế cho nên trời định là SME phải va chạm với Trái Đất để cho bé chuyển đổi hành tinh tương tự như SME này mà sống, ai ngờ bọn quân vương kia lại nghĩ rằng sẽ ảnh hưởng tới hoàng tử mà giật mình hoảng sợ, ầm ầm như là ngồi trên đống lửa không bằng, này không cần sự cầm cự của bọn họ thì SME vẫn là bình an thôi. Thế cho nên, đối với những việc mà quốc vương cùng quan van võ trong triều đã làm thì chỉ có thể dùng bốn chữ mà mô tả ra – Phí hơi thừa sức. Nhưng mà bọn họ đâu có biết, thế cho nên mở tiệc ăn mừng, nhảy nhót như khỉ, không màng thế sự trong một tuần, ăn chơi cho đã thân sau bao ngày gian khổ.

Lại nói, Kim HeeChul một mực ủy khuất không chịu nổi, tức giận như điên, hận ông trời kia tại sao cướp mất con nàng đi một cách vô lý như vậy, lại còn có thêm chuyện xảy ra cũng vô cùng điên khùng, chớp một cái trước mắt nàng bắt mất con nàng. Chuyện là, hôm ấy tinh cầu SME quả nhiên như dự đoán mà va chạm cho nên nàng cùng trượng phu và con trai đáng yêu ở trong nhà trú ẩn, một chút lo sợ cũng không có, này cũng có thể nói là nhà nàng vốn sinh ra là có một quả tim sắt đá đi, nhưng có ai ngờ đâu tự nhiên không không có một trận gió thổi qua lạnh buốt cả người, mà làm như gió có tay không bằng, đột nhiên làm cho sợi dây chuyền hình sói mà con nàng – Lee SungMin coi như là báo vật kia cuốn bay không chút tì vết. Khụ, này là nói quá, gió đơn thuần là tự nhiên cuốn vòng cổ con sói của bé làm bay ra ngoài cửa. Mà bé, bay mất vật quan trọng thì làm thế nào? Đương nhiên là chạy theo chộp lại rồi. Thế cho nên trong chớp mắt, bé rất nhanh thoát khỏi vòng tay của cha và nương. Mà quả nhiên nữ nhân cùng nam nhân kia là có quả tim sắt đá đập hoài không bể, thấy con chạy đi ra cũng chỉ gọi với một tiếng ‘cẩn thận nha’ rồi lại đứng ôm nhau tình tứ, mắt nhìn ra cửa sổ theo dõi con mình mà không lo nó phải chăng sẽ gặp thiệt hại. Đường phố vắng vẻ, mọi người đều đã run rẩy ẩn thân, từ trong cửa nhìn ra chỉ có thể thấy một sợi dây chuyền bay và một thân ảnh màu hồng mũm mĩm mập mạp chạy đuổi theo, quả nhiên xem thật giống phim hoạt hình 3D chân thực. Lại nói, đột nhiên một cái cây bay ở đâu, khụ, này là không nhìn thấy gốc vì đang ở trong nhà, chỉ thấy ngọn cây xanh ươm chỉa xuống, tựa như là cây có tay, một phát quắp lấy bé Minnie đáng yêu kia cùng với sợi dây chuyền hình sói, theo tiếng ‘a’ thật lớn của bé Minnie mà biến mất ngay tích tắc. Hai vợ chồng trẻ thấy con bị quắp đi thì giật mình một cái, ùa chạy đến, nhưng chẳng còn cứu vãn được, chỉ thấy thân ảnh con trai cùng cái cây kia trong tích tắc nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất trên không trung. Này là đang đùa hay là thật? Là thật, nhưng mà kể ra không ai tin.

Nữ nhân khóc đến nỗi khô cả mắt, nước mắt một chút cũng chẳng thèm chảy thêm ra, đau lòng khôn xiết mà ôm chặt trượng phu. Nàng chỉ có một đứa con trai duy nhất, ông trời lại cướp nó đi mất rồi thì nàng biết làm thế nào đây?

Ông trời lại bảo, sinh thêm đi, đừng buồn.

Một nhà tiên tri già nua đã sớm dự đoán được vận mệnh, nhưng lão lại không phải quan trong triều cho nên không thể vào mà bẩm báo, thế cho nên lão chỉ đơn thuần đến ghé thăn hai vợ chồng kia khuyên nàng một câu: “Đừng khóc nữa, khóc chỉ tổ tốn nước mắt thôi, này chính là số phận con nàng phải gánh, nó không phải là chết, mà là đi sống ở một hành tinh khác, sống giàu sang mà chờ đợi hoàng tử đến đem nó về.” Những câu này là nói rất chân tình, nghe vào  liền muốn cả người nhão nhe nhão nhẹt, ấy thế mà nữ nhân tên Kim HeeChul đang khóc sướt mướt kia vừa nghe lão nói xong thì nín khóc. Lời của lão có hiệu quả rồi? Cái búa! Nàng chỉ là mặt mày cau lại, đứng dậy đá lão một phát, miệng chửi một câu: “Đồ lão già thối tha!”

Chửi xong lại khóc. Người khổ là ai? Là trượng phu nàng – Han Kyung.

Mãi đến một tháng sau nàng mới thấm thía lời lão già nói, quả đúng nha, chứ trên đời làm gì có chuyện quỷ dị cây quắp người như người gắp cơm ăn thế chứ, lại còn sau khi biến mất trên bầu trời thì còn lóe lên ánh sáng đến chói mắt. Vậy là chờ hoàng tử đến cứu thật sao? Ta sắp làm thông gia với quốc vương quốc hậu sao? Nàng cuối cùng chỉ cần nghĩ thôi cũng cười như điên, tiếp tục hạnh phúc sống qua ngày. Nàng còn nói với trượng phu rằng: “Sinh con, quả không uổng công, chàng nhỉ!” làm cho trượng phu tội nghiệp kia một tiếng cũng không nói thành lời. Haizzz, vợ hắn là thế đấy.

8.

Còn về phía bé màu hồng sau khi được cây lớn quắp đi thì sợ hãi, bỗng chốc lại quên sợ mà vui, vì sao? Vì, “ô, hôm nay mình được bay rồi”, thế là bé dang rộng hai tay ra tựa cánh chim, hưởng thụ cảm giác được bay lượn trên bầu trời xinh đẹp, mà quên mất cha và nương ở dưới đất đang đau khổ nhìn mình bị cướp đi.

Lại nói, sau một thoáng bay bổng thì sợi dây chuyền lại tự dưng được đeo vào cổ, còn có khi bé đang nhắm mắt hưởng thụ thì nụ hôn thứ hai trong đời bé bị cướp đi. Một cảm giác ấm áp ướt át rơi trên đôi môi hồng vểnh vểnh, bé mở mắt, trong mắt thoáng chốc cứng đờ. Con vật đang hôn bé kia mình đầy lông lá, miệng rộng toạt mang tai, nhảy nhảy như điên trên cành cây – đó là con khỉ, hiển nhiên bé chưa từng thấy con vật này, thế cho nên bé mới mở to mắt mà nhìn sang. Đôi tay nó ôm lấy khuôn mặt của bé, nó còn nhắm mắt, đặt môi lên môi bé, thần tình tựa như cực sung sướng cực cực hạnh phúc không gì bằng. Chỉ sau một thoáng hôn môi, nó cuối cùng buông bé ra, nhảy xuống phía dưới ngọn cây cao, một bước đáp xuống tinh cầu SME, mà cũng bởi vì sự việc diễn ra nhanh quá cho nên bé liền không kịp cứu được nó.  Hức, mày có thịt nát xương tan thì cũng đừng trách tao nha, này là mày tự nhảy xuống, không phải tao xô, nghĩ xong, lại tiếp tục nhắm mắt dang tay bay mà không biết nụ hôn của con khỉ kia đã trao, báo hiệu một sự day dưa sau này của hoàng tử bé với một sinh vật -  mang tên, con khỉ.

Khụ, này cũng đừng hiểu lầm, bé Minnie đáng yêu như vậy làm sao có thể yêu con khỉ? Này phải nói chính xác hơn là tương lai bé sẽ gặp một người giống khỉ, ách… không phải, mà là một người đẹp trai nhưng nhộn nhạo nhốn nháo y con khỉ kia kìa.

Bé sau đó cảm thấy chính mình được đưa xuống dưới mặt đất, lúc này đây bé mới nhớ đến cha và nương, thế nhưng nhìn xung quanh thì chỉ toàn cây và cây, cha và nương ở nơi nào rồi? Bé sợ hãi, bé khóc, khóc thật dữ dội, nếu đem so với nương của bé đang khóc ở hành tinh bên kia thì, người khác nhìn vào sẽ không khỏi lắc đầu, “Haizzz, quả nhiên hổ mẫu sinh hổ tử a”, này nghĩa là bé màu hồng, khụ, khóc còn dữ dội hơn.

“Tại sao con khóc?”

Một giọng nói trầm đục vang lên làm bé không khỏi giật mình một cái, mất đà, liền ngã lăn ra ngoài sau, ịnh thẳng mông xuống mặt đấu lổm cổm đá cùng cành cây nhọn. Ách, lủng mông rồi chăng? Bé khóc càng thêm mạnh hơn, bonus thêm gào thét, nhưng không có giãy dụa, bởi vì bé không có ngu đâu, giãy dụa chỉ tổ làm tay chân thêm trầy sướt thôi.

Lão già tóc bạc trắng tay chống gậy hồ lô kia thấy bé khóc thì liền sợ hãi. Haizzz, ta chỉ muốn được thỏa mãn một lần đóng vai ông bụt thôi mà, làm gì mà bé sợ dữ vậy. Nhưng mà, lão càng tiến thì bé càng khóc to, thế cho nên lão đành đứng tại một chỗ, vuốt râu mà nói: “Số phận bé là phải sống ở một hành tinh khác, chờ hoàng tử đến cứu thì mới trở về, cho nên nín đi, đừng có khóc nữa, có khóc cho to thì cha và nương của bé cũng không có nghe thấy đâu.”

“Anh Hyunnie?” Bé nín khóc, bất chợt hỏi.

Cái thằng nhóc này, anh Hyunnie? Cái thằng hoàng tử kia thua bé hai tuổi đó có biết không? Chắc là bị thằng bé ấy nó dụ dỗ bắt gọi anh chứ gì. Rõ khổ, bé ngây thơ đáng yêu quá cơ, muốn xông vào véo má một cái, cắn cái môi vểnh vểnh kia một cái, nếu chưa thỏa thú tính thì ăn bé  luôn cũng được. Aizzz, nghĩ thôi cũng đủ chảy nước miếng rồi nha.

----Bang!

Tự nhiên trên trời xuất hiện một đợt sấm chớp chói cả tai, liền kéo ngay lão trở về với hiện tại: “Khụ, bé chỉ cần ra khỏi khu rừng này là tốt rồi, sẽ có người  thay cha nương bé chăm sóc cho bé a. Ráng chờ đi, hoàng tử  sẽ đến tìm bé trong nay mai thôi.”

Bé hít hít mũi, trả lời một tiếng ‘dạ’ thực nhỏ trong nước mắt cùng nước mũi đang tuôn.

Lại nói, thú tính của lão già kia không phải không ít, thế cho nên mới mở miệng nói: “Nào, tới đây hôn ta một cái.” Mặc kệ sấm chớp sấm rền, lão ta đây không màng đến.

Bé chống tay đứng dậy, tiến đến bên người lão tóc bạc kia. Lão cũng biết ý cúi người xuống, còn bé thì nhóm chân lên, đặt lên má lão một nụ hôn nhẹ. Lão rất nhanh chớp thời cơ, hai tay nâng mặt bé, hôn lên má bé một cái thật kêu. Khụ, này là lão muốn hôn môi, nhưng mà lại thôi, tại vì lão không muốn tranh giành với hoàng tử cùng với nhân vật chính chưa xuất hiện đâu a.

“Râu này là giả ạ?” Giọng nói ngây ngô vang lên làm lão nhanh chóng tỉnh ngộ. Ách, râu giả rới xuống cằm mất một nửa rồi. Ấy thế là, vì bị trẻ con vạch trần cho nên lão đỏ mặt, nhanh chóng bảo bé “Ừm, thôi bé đi nhanh ra khỏi rừng đi, kẻo trời lại tối thì khổ.”

Bé ‘dạ’ một tiếng, nói xong liền cong mông chạy đi, để lại lão bà bà đóng giả ông tiên nhìn dáng bé mà ngất ngây.

Càng chạy bé mới càng nhận ra, bầu trời ở đây quả là không giống với khi bé ở Chrystal hồng hồng ánh ánh. Bầu trời ở đây mang một màu xanh tinh khiết, tô điểm lên một vài gợn mây bồng bềnh màu trắng. Cũng đẹp, nhưng mà…. Bé lại bĩu môi, bé thích mây hồng hơn cơ.

Chạy mãi chạy mãi, rốt cuộc bé cũng đến được một nơi tấp nập người qua lại, hàng quán buôn bán hai bên đường, người nói người cười, quả thật rất nhộn nhịp. Bé đi, rồi lại đi, cuối cùng chọn một góc mát mẻ mà ngồi. Bé ôm chân, hai mắt ươn ướt nhìn trời. Bé nhớ cha, bé nhớ nương của bé. Bàn tay bé nhỏ vân vê chú sói tinh ranh đeo trên cổ, bé nhớ anh Hyunnie, anh Hyunnie liệu có còn nhớ bé không?

“Cậu bé!” Lại một lần nữa vang lên giọng nói trầm đục từ phía trên. Này là ông trời muốn dọa chết bé sao? Đương nhiên không phải rồi, ông trời làm sao mà nỡ làm vậy chứ. Mắt bé ẩn ẩn lệ ngước lên nhìn ông lão tóc không đến nỗi bạc như ông lão lần trước (khụ, là bà lão), vẫn còn đen rất nhiều, trên mặt ông lão mang theo một nụ cười thực ôn nhu cùng với một nét mặt trầm ổn ôn hòa, là người phúc hậu thiện lương.

Lúc bé nhìn lên, ông lão có chút ngẩn người. Này là xem bói có nói, “Vương gia à, trời đã định hôm nay ngài ra đường sẽ gặp một cậu bé thực rất rất rất đáng yêu từ trên trời gửi xuống, vương gia đã được trời giao phó nhiệm vụ nuôi nấng yêu thương cậu bé này mãi cho đến khi bé tự mình rời đi thì mới hết nhiệm vụ được giao” Vương gia nghe xong lời lão thầy bói nói thì không khỏi có chút gật gù, vương gia vốn rất mê tín dị đoan, nhưng mà cậu bé này đáng yêu thế nào mà lão thầy bói dùng tới ba chữ 'rất'? Giờ vương gia gặp mặt bé rồi thì mới thông suốt, quả nhiên, thực thực thực đáng yêu quá đi. Nhưng mà vương gia không quên nhiệm vụ của mình, ngài mới hỏi:

“Cha nương bé đâu?” Câu hỏi mang tính dò xét chút đỉnh, vương gia không muốn mang tôi bắt cóc trẻ nhỏ đáng yêu đâu.

Được khơi dậy nổi buồn, bé đương nhiên khóc, “Cha nương bị bỏ lại rồi.” Nói xong khóc càng bạo hơn gấp mấy lần.

Vương gia tiến đến ôm bé vào trong lòng, lại bế lên, vỗ về đầu bé mà nói: “Về sống cùng với vương gia được không?”

Bé gật đầu, lại cũng bởi vì đang được bế, đầu bé đặt ngay chỗ vai của vương gia, bé túm lấy phần cổ áo, xì mũi một cái, xì mũi xong thì nghiêng đầu ngủ trước đôi mắt mở cực to của vương gia cùng bọn lính tùy tùng.

Trong đầu bọn lính tùy tùng là nghĩ: không phải chứ, cư nhiên thằng bé này dám xì mũi vào áo vương gia, tội đáng đánh trăm trượng a.

Trong đầu vương gia lại nghĩ: Hảo đáng yêu nha!

--còn tiếp--