Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

[1shot] Chuyện tình yêu của tôi [SungMin version]

Tác giả: Rin_Paranoid
Thể loại: ấm áp, nhẹ nhàng
Cặp đôi: KyuMin, một chút HaeHyuk
Mức Rating: PG-13
Note: Cái này theo ta thì là có chút cọp 'đoạn văn' của người ta, mà chính xác là ở trong mục 'tuyển tập những mẫu chuyện ngắn đầy ý nghĩa p3' trong thukho.wordpress.com. Thế cho nên, cái này có thể cho là đạo văn không ha? Này ta không rõ, chỉ là sau khi đọc xong truyện trong thukho.wp, ta ngay sau một đêm mất ngủ liền nghĩ ra, và thế là kiềm lòng không đặng mà viết ra thôi ^^~ xin lỗi chủ nhân thukho.wp nhé, nếu nàng không đồng ý cho ta cọp văn một chút thì nói ta, ta sẽ khóa lại shot này a.

---------


Tôi và cậu gặp nhau cũng đã thật lâu lắm rồi.

Ngày đó, tôi một thân mặc bộ quần áo mẫu giáo màu hồng phấn ngồi chơi xây lâu đài cát trong ‘vườn của bé’ – một công viên nho nhỏ của khu dân cư dành cho trẻ nhỏ. Nói về bộ đồng phục mẫu giáo của tôi, lại phải thật đầy cảm kích đến cô giáo trẻ mới ra trường kia quả thật rất sáng tạo đã thiết kế ra bộ đồng phục này, con trai con gái mặc vào cũng đều cho ra một dạng. Toàn bộ đồng phục đều mang một màu hồng phấn nhàn nhạt đặc trưng của con gái, chiếc áo rộng xòe dài xuống tận giữa bắp đùi, cái này chính cô giáo bảo là cho trẻ con dễ dàng nô đùa, mặc áo chật thật rất khó thoát mồ hôi. Đúng vậy, tôi lúc đó đối với bộ đồng phục này là cực kì ưa thích, mặc dù tôi chính thực là một thằng con trai.

Lâu đài cát của tôi đã xây gần xong một nửa. Tôi chậm rãi đưa bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc xẻng đồ chơi hốt cát vào trong xô nhỏ, cố gắng dùng chút lực yếu ớt của mình mà đè chặt cát xuống để mà còn ụp xuống xây tiếp tòa lâu đài mơ ước của tôi.

Thuở bé lúc tôi chỉ vừa một hai tuổi đã được mẹ kể cho nghe biết bao nhiêu chuyện cổ tích về hoàng tử và công chúa trong lâu đài to lớn, tôi đương nhiên cũng muốn xây dựng lâu đài riêng cho chính mình. Chỉ có điều, tôi vẫn chưa xác định được công chúa của tôi là ai mà thôi.

“Này, tớ có thể chơi cùng được không?”

Tôi nghe phía trên đầu tôi truyền xuống một thanh âm non nớt của trẻ em, chắc là cũng tầm tuổi tôi rồi. Tôi ngước đầu, nhất thời trái tim bé nhỏ của tôi lại kịch liệt run rẩy, này có thể nói là rung động lúc còn bé thơ đi. Đúng vậy, cậu bé trai đứng trước mặt tôi kia so với tôi thì cao hơn, gầy hơn tôi rất nhiều. Cậu mặc một bộ đồ thun vẽ hình siêu nhân người nhện, đang dùng tay chống đầu gối chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Được!”

Tôi chậm rãi gật đầu, ấy thế mà lại bị nụ cười vui sướng khi được tôi cho chơi cùng kia hút mất thần trí trong giây lát. Khi cậu cười, đôi mắt cậu cong lại, khóe môi cũng rất tự nhiên cong lên hòa trên khuôn mặt xinh trai của cậu. Kia, trông cậu thật giống một chàng hoàng tử lắm.

Tôi chia cho cậu một cái xẻng nhỏ, còn xô thì phải dùng chung rồi. Cả hai đứa cứ như vậy mà đổ cát ướt vào trong xô, nấn xuống cho chặt rồi lại ụp ngược xuống, tạo thành một tòa lâu đài bằng cát nhỏ xinh. Lại nói, đừng nhìn cậu gầy mà cho rằng cậu yếu, không phải đâu, cậu thật rất mạnh. Những tòa lâu đài trước do chính tôi xây lúc nãy quả thực rất yếu ớt, nhìn có vẻ như sắp sụp đổ vậy, đó có lẽ là vì lực nén cát của tôi không đủ. Nhưng mà tòa lâu đài tôi và cậu mới cùng dựng nên kia, quả thực rất cứng cáp, trông chính thực là một tòa lâu đài hùng vĩ trong tưởng tượng của tôi.

Lại nhớ tới câu mẹ hay nói cùng ba lúc gia đình rơi vào túng thiếu. Mẹ đã bảo, “vợ chồng có nhau tát biển đông cũng cạn”, tòa lâu đài này tôi và cậu cùng xây nên, vững vàng như vậy… nghĩ đến đây, má tôi lại có chút ửng hồng.

Tôi đôi khi đưa mắt lén lút nhìn cậu chăm chú đưa từng ngón tay vào khoét cửa sổ cho tòa lâu đài của chúng tôi, là lâu đài chúng tôi cùng góp sức xây nên, mang nó thành giống như thật vậy.

Tất cả rốt cuộc hoàn tất, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, lại cùng nhau nhìn tòa lâu đài nhỏ xinh xinh, thoáng chốc cả hai lại nhẹ nhàng nở nụ cười. Tôi khi đó đã ước, tôi và cậu giống như hoàng tử và công chúa đang hưởng vinh vang ngay tại lâu đài của chính mình vậy.

---Bang!!

Một quả bóng nhỏ từ đâu xẹt đến làm đổ  bể mất một phần đỉnh của lâu đài hoàn mĩ mà tôi đang mắt long lanh ngắm nhìn rơi vào trong tưởng tượng, cát cũng theo đó mà bắn tung tóe vào người cả hai, đã bẩn nay lại càng thêm bẩn.

Hốc mắt thoáng nóng lên, tôi chính là đang chực khóc. Tôi không phải mít ướt, nhưng đối với tòa lâu đài lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi kia có thể được xây nên hoàn hảo đến như vậy, hoàng tử và công chúa vẫn đang sánh bước cơ mà, vậy tại sao lại nỡ phá hủy đi chứ.

Có lẽ cậu cũng chê tôi thật mít ướt đi, nghĩ đến đây tôi lại không nhịn được mà nhìn lên, cậu – quả thật cũng đang nhìn tôi không chớp mắt. Tôi biết mà, tôi là con trai mà mít ướt như vậy sẽ bị cậu ghét bỏ cho coi, nhưng mà, này là do tôi không nỡ thôi mà.

Ngậm ngùi cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng nước mũi không thông rốt cuộc lại chảy xuống, mặt đã vấy cát nay lại thấm thêm nước mắt cùng nước mũi, nhìn mèo vô cùng. Tôi vừa xấu hổ vừa đau lòng, rốt cuộc thút thít hít thở.

Cậu bỗng nhiên chỉ đưa tay ra cốc lên đầu tôi một cái, lạnh giọng nói, “Nín đi! Nhìn ẹ òm!”

Tôi rốt cuộc nghe cậu chê như vậy thì nín hẳn, nhưng mà thở không thông cho nên có phần thở dốc.

Trời cũng đã dần tối, mặt trời cũng xuống núi đi ngủ. Mẹ tôi cùng mẹ cậu bước đến bên cạnh bảo chúng tôi nên về nhà thôi. Mẹ tôi nắm lấy bàn tay bẩn cát của tôi, nhẹ nhàng phủi lên bộ quần áo màu hồng phấn đã sớm muốn chuyển thành màu đất bùn, yêu thương bảo: “Minnie, về thôi!” rồi gật đầu chào mẹ cậu, chuẩn bị dắt tôi về.

Vừa đang quay lưng đi, lại nghe từ phía sau truyền tới:

“Tớ là Jo Kyu Hyun, năm nay bốn tuổi, muốn làm bạn với cậu!”

Tôi nghe vậy thì quay đầu, lại nhìn thấy bàn tay nhỏ gầy của cậu chìa đến trước mặt tôi. Nghĩ ngợi một hồi, tôi cũng đưa bàn tay nhỏ của mình ra nắm lấy bàn tay cậu:

“Tớ là Lee Sung Min, tớ sáu tuổi rồi, sẽ làm bạn với cậu.”

Tôi cười, cười rất tươi. Cậu cũng cười, cười đến làm tôi ngây ngất.

Cái nắm tay ngày ấy dù rất ngắn ngủi, nhưng lại rất ấm áp. Hơn nữa, chính ngay lúc đó, tôi đã xác định cậu trở thành công chúa của tôi!

Nhưng mãi đến khi về nhà được mẹ tắm rửa sạch sẽ rồi cho ăn cơm, xem hoạt hình xong, lúc đi ngủ  tôi trên giường lại nghĩ, cậu là con trai, lại còn rất giống hoàng tử, như thế nào có thể trở thành công chúa của tôi? Không lẽ nhường cậu thành hoàng tử của người khác? Tôi lắc đầu, rốt cuộc quyết định, cậu là hoàng tử của tôi! Hai chúng tôi, hai hoàng tử, cùng nhau sóng bước trên lâu đài to lớn cũng không sao.

Giấc mơ hai chàng hoàng tử vẫn mãi chôn chặt trong lòng tôi, mặc dù nguyên một năm sau đó tôi không hề gặp lại cậu thêm lần nào nữa.

Mãi đến khi tôi vào lớp một, ngẫu nhiên lại thấy cậu trở thành bạn cùng lớp, bạn cùng bàn với tôi. Cậu chỉ mới năm tuổi mà? Rốt cuộc, chính là vì cậu thông minh nên nhảy lớp, tình cờ lại thành cùng lớp với tôi. Mà nhà cậu, thực chất cũng gần đây thôi, chỉ là dù chỉ chệt một con đường, nhưng rốt cuộc lại xét thành khác nguyên một khu phố.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi. Tớ gọi cậu là Minnie, cậu gọi tớ là Hyunnie, được không?”

“Được!” Tôi đương nhiên gật đầu.

Cứ như vậy thoáng trải qua thời tiểu học ngắn ngủi năm năm, tôi cùng cậu vẫn cùng lớp, ngồi cùng bàn, ra chơi chơi cùng nhau, tan học về lại thành cùng đường. Tình bạn, rốt cuộc ngày càng thêm thân thiết, mà một loại cảm giác khác, rất lạ, cứ như vậy nổi dậy trong người tôi.

Mãi cho đến khi chúng tôi lên cấp hai, cấp ba, mọi chuyện vẫn là cùng nhau tiến lên như vậy.

Mà một chuyện làm tôi cũng chợt cảm thấy kinh thiên động địa nhất chính là, năm tôi vào lớp bảy, rốt cuộc khi nhìn thấy một bạn gái hẹn cậu lên sân thượng tỏ tình, một cảm giác hờn giận trách dỗi cậu lại một thoáng chớm hiện lên trong đầu. Tôi trách cậu phản bội, tôi trách cậu không xem tôi thành bạn, tôi trách cậu đi dụ dỗ người khác, đã có tôi rồi còn dám đèo bồng thêm, rồi còn trách cậu rất nhiều thứ. Về sau vài ngày giận dỗi, chính tôi cũng đã tự phát hiện ra, tôi chính là đem giấc mộng hai chàng hoàng tử cùng nhau sóng bước thưở bé của tôi chuyển thành sự thật. Tôi chính thực đem cậu trở thành hoàng tử của tôi rồi. Đúng, là tôi thích cậu, rất thích.

Mà tôi giận dỗi cậu cũng không hề chạy theo năn nỉ, chỉ là đôi khi quay sang cốc đầu tôi, mắng một câu, “Đồ ngốc!” Đúng, là tôi ngốc, ngốc cho nên tôi mới thích cậu.

Cảm giác ghen tuông kia cứ như vậy ám ảnh tôi suốt cả một tuần liền, làm tôi mất ăn mất ngủ sụt bớt vài kí. Có lần cậu nhìn chằm chằm tôi rồi bảo, “Minnie, dạo này sao cậu lại gầy đi thế?” Phải, là tôi gầy đấy, Tôi gầy là vì ai? Cái đồ vô nghĩa. Nhưng mà tôi đang giận cậu, nào có thể quay qua mắng như vậy được, cuối cùng vẫn là hừ lạnh một tiếng rồi xoay đầu sang chỗ khác.

Kể từ ngày giận dỗi, tôi khi ra về liền một đường đi trước để mặc cậu theo sau. Giờ nghĩ lại cũng thấy thực vô cớ, cô bé kia tỏ tình với cậu cũng không phải lỗi của cậu, mà hơn nữa cậu cũng đã từ chối cô bé ấy rồi còn gì, tôi hiện tại là đang giận dỗi cái gì đây.

Rốt cuộc ngày này qua ngày nọ kéo dài tình trạng người trước người sau như vậy, cậu cũng chịu không nổi mà kéo phát tay tôi thật mạnh đem tôi xoay lại nhìn thẳng vào cậu.

“Minnie, chúng ta phải trở thành bạn thân!”

Tôi nghe xong câu này liền hiểu thành kiểu khác, về sau nghĩ tới mới thấy mình ngốc thật. Đúng, khi đó tôi đã rất chần chừ, cuối cùng cúi đầu che đi đôi mắt ướt, khẽ nói: “Để tớ suy nghĩ, mai trả lời.”

Suy nghĩ cái gì? Có lẽ cậu đã muốn quát lên với tôi như vậy đấy, bởi tôi cảm thấy lực đang nắm trên cổ tay tôi siết lại ngày càng mạnh mà, nhưng cuối cùng vẫn là thả tôi đi, bảo “Được!”

Tối hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu muốn chúng tôi phải thành bạn thân! Chỉ là bạn thân thôi! không phải là hoàng tử cùng hoàng tử sánh bước, mà chỉ là bạn thân! Tôi nhịn không được úp mặt vào gối khóc một trận cho đã.

Nhưng mà tôi thích cậu, thích thực lòng. Lại nghe nói khi thích một người thì liền muốn người đó thấy vui vẻ, liền muốn người đó thấy hạnh phúc,  mà cậu hiện tại muốn tôi thành bạn thân của cậu chứ không phải mối quan hệ kia, được, tôi liền chấp nhận. Chỉ cần cậu vui, tôi cố nén mình một chút thì có chuyện gì to tát đâu?

Nhịn lại lòng mình, ngày hôm sau ngay tại lớp tôi thổ nhẹ vào vai cậu một cái, mỉm cười, “Được, đồng ý với cậu đấy!” Chỉ thấy trong thoáng chốc cậu cười thật tươi, nụ cười này đã lâu tôi chưa nhìn thấy rồi đó. Tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đúng vậy, vui vẻ của cậu chính là hạnh phúc của tôi. Nếu cậu đã muốn hai chúng tôi như vậy, tôi liền làm theo ý cậu đi.

Tan học, chúng tôi lại cùng nhau đi về. Hai cậu con trai đang đi cùng nhau, nhưng không phải là nắm tay hạnh phúc như tôi từng tưởng tượng mà chính là sóng vai kề bước bên nhau. Hai cái bóng nhỏ in xuống mặt đường nương theo bóng chiều tà, dần dần từ hai chiếc bóng nhỏ trở nên lớn dần. Kích cỡ thay đổi, nhưng hình dạng vẫn thế, vẫn là sóng vai kề bước không hề thay đổi.

Mãi đến lúc tôi hai mươi sáu cậu tròn hai mươi bốn tuổi, cậu rốt cuộc mở miệng nói cho tôi biết, “Minnie, tớ phải kết hôn!”

Mặc dù tôi chấp nhận chuyện khi xưa chỉ yên phận làm bạn bên cạnh cậu, nhưng rốt cuộc khi nghe tin này vẫn là bị chấn động không thôi. Tôi cảm thấy tim mình thực đau nhói, nước mắt nhanh chóng muốn ồ ồ chảy ra. Nhưng xem qua thì sức kiềm chế của tôi đã tăng theo năm tháng rồi, nước mắt cũng theo cầm cự của tôi mà chảy ngược vào trong, cố gắng nở ra một nụ cười ngượng nghịu trước mặt cậu, “Chúc mừng cậu!”

Lại nhớ lại, hình như lúc trước có nghe lũ bạn cùng khóa đồn bảo là Kyu hình như có bạn gái rồi, trông rất xinh, có chút hơi mũm mĩm, lùn lùn, nhưng mà phải nói là rất đẹp. Tôi có một lần cố dò hỏi qua là làm sao tên ấy biết, rốt cuộc bị phán một câu, “chính tao tận mắt thấy mà!”

Khi ấy tôi có chút suy sụp, nhưng vẫn nghĩ không tin, bởi vì cậu vẫn chưa hề nói qua cho tôi biết. Từ xưa đến giờ có cái gì mà cậu không kể tôi? Hình như là không có đi, thế cho nên tôi im lặng chờ đợi, im lặng tin tưởng cậu. Thế mà nghe tin này một khắc, tôi gần như sụp đổ hoàn toàn. Rốt cuộc, cậu vẫn là có điểm dấu tôi.

“Tớ phải về!” Tôi chào cậu rồi xoay người thật nhanh bỏ đi, để lại cậu ngơ ngác không hiểu gì lại đằng sau, “Minnie, này…..” chưa kịp gọi, bóng dáng tôi đã không còn. Cũng bởi vì thế mà câu mắng yêu ‘đồ ngốc!’ của cậu, tôi không thể nào nghe thấy được.

Tôi sớm chạy về nhà để nước mắt kia chảy ra, nếu tôi còn nán lại một giây phút nào nữa thì cậu sẽ thấy mất, mà tôi vạn lần không muốn để cậu nhìn thấy.

Đúng vậy, ngày trước cậu chơi bóng đá cùng đám bạn, tôi học được cách kiên trì không ngại nắng mà ngồi cổ vũ cậu. Lúc cậu tập hát thử giọng, tôi học được cách hào hứng lắng nghe, bởi vì giọng cậu rất ấm. Lúc cậu học được cách đánh đàn ghita, tôi học được cách ngồi đó im lặng thưởng thức từng nốt đàn của cậu. Lúc cậu đánh nhau trở về, tôi liền học được cách băng bó vết thương cho cậu. Mà nay cậu muốn kết hôn, tôi cũng nên sớm học cách rời xa cậu đi là vừa.

Lòng tuy nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc nước mắt vẫn không ngừng rơi. Mà ngay ngày hôm sau tôi hèn nhát tìm cách trốn tránh không gặp mặt cậu, bởi tôi biết nếu gặp cậu đi cùng một người con gái khá, tim tôi sẽ sớm vỡ tơi bời. Rốt cuộc tôi quyết định đăng kí du học Mỹ. Này đối với tôi, có lẽ là cách giải quyết tốt nhất hiện tại. Tôi muốn đợi khi nào tôi vững vàng có thể gặp lại cậu, tôi nhất định sẽ trở về.

Mà ngày tôi lên máy bay lại chính là ngày cậu tiến vào lễ đường hôn nhân. Mà trước ngày đó một ngày, tôi nhận được tấm thiệp hồng từ anh đưa thư. Cậu không trực tiếp đến đưa thiệp cho tôi cũng không phải lỗi của cậu, mà chính là tự tôi tìm mọi cách tránh né chạm mặt, có lẽ gửi thiệp bằng đường bưu điện đối cậu mà nói chính là biện pháp bất đắc dĩ mà thôi.

Cầm tấm thiệp màu hồng phấn trong tay, tôi vẫn là hèn nhát không dám mở ra nhìn vào bên trong, bởi tôi sợ nhìn thấy hai chữ hoan hỉ, mà một trong hai cái tên được đính ở trên là tên cậu, nhưng cái tên còn lại không phải tên tôi, tôi rất sợ hãi.

Ném tấm thiệp qua một bên, tôi không thèm nhìn đến lần nữa, chỉ cắm đầu dọn dẹp va li cho chuyến bay sáng hôm sau.

Mặt trời đã tỉnh, tôi ngước đầu nhìn lại căn nhà quen thuộc của tôi. Này là căn nhà ba mẹ mua cho tôi khi tôi vào đại học, tôi chỉ sống một mình nơi này cùng cậu làm bạn. Mà ngôi nhà ba mẹ cậu mua cho cậu cũng giống như  nhà tôi và nhà cậu ở quê, cách nha một con đường, vẫn là không cùng khu phố. Này có thể là định mệnh đi, có duyên mà không có phận, hẹn cậu kiếp sau đi.

Lại nói, tôi không sợ người đời bàn tiếu đồng tính luyến ái hay sao? Này tôi sợ chứ, nhưng yêu là yêu, tôi có sợ thì làm được gì bây giờ? Tôi chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận số phận đã an bài cho tôi mà thôi. Nếu cậu có yêu tôi, có lẽ chúng tôi sẽ cùng nhau vượt lên tất thảy, giống như ông cha ta nói ‘vợ chống đồng dạ đồng lòng leo núi lội sông có gì đáng ngại’. Nhưng có lẽ ngày chúng tôi đồng lòng kia đã không thể trở thành hiện thực, mộng vẫn mãi là mộng mà thôi.

Lúc xách va li đi, tấm thiệp hồng lần nữa từ đâu lại bay đến nằm lộ ra dưới tấm thảm dưới chân tôi, một góc màu hồng phấn, màu mà tôi yêu. Tôi cúi người nhặt lên, cười, hôm nay chính là ngày cậu rời khỏi hộ độc thân rồi. Chúc mừng cậu!

Cầm trong tay tấm thiệp cưới vẫn chưa hề lật mở kéo va li ra khỏi cửa, rốt cuộc không biết mắt mũi thế nào lại chạm phải khung cửa chính. Bởi vì lúc đi ra nước mắt che mờ tầm nhìn, cùng với tốc độ chạy ra khỏi nhà có thể nói là nhanh, rốt cuộc khi va vào cửa lại sinh ra lực đẩy trở lại thật mạnh đem tôi hất về phía sau, tấm thiệp nhỏ cũng theo đó mà rơi xuống, bật mở.

Tôi đứng dậy nhăn mặt xoa lấy cái mông vểnh ê ẩm của tôi, lại rất tình cờ nhìn vào bên trong tấm thiệp đang được bật mở kia. Tích tắc tích tắc, nước mắt lần này tuôn trào ồ ạt, tôi nhịn không được tiếng nấc mà dùng tay che lấy miệng. Có thể nói, khuôn mặt lấm lem hiện tại của tôi xí không thể tả, nhưng chính là những giọt nước mắt này lại tượng trưng cho hạnh phúc của tôi.

“Ngu ngốc!”

Tôi bỏ lại va li chỉ cầm tấm thiệp cưới trong tay, chạy ào ra khỏi cửa, chạy thật nhanh đến giáo đường nằm trong khu phố nhà tôi.

Đúng vậy, bên trong tấm thiệp hồng kia chính thực là có viết một câu đem tôi đến hạnh phúc tột đỉnh. Tôi thật hận tại sao mình không chịu mở ra sớm hơn, tại sao tôi lại không tin tưởng cậu như vậy. Chính là tôi ngu ngốc, ngu ngốc không chịu được, ngu ngốc như cậu vẫn thường mắng tôi.

Trên tấm thiệp hồng có viết, “Lee Sung Min, em có nguyện trở thành cô dâu của anh hay không?”

Đứng trước cửa giáo đường ôm chân thở hồng hộc, nhìn lên chiếc đồng hồ lớn đã muốn là chín giờ hai mươi tám phút, chỉ còn hai phút nữa thôi là cử hành hôn lễ rồi.

Tôi không nghĩ ngợi thêm mà tông cửa bước vào, chỉ thấy cậu mặc một bộ lễ phục cưới màu trắng tinh khiết, vẻ mặt đang có chút lo lắng bỗng chốc lại chuyển sang hạnh phúc dâng đầy. Cậu nhìn tôi, mở miệng nói:

“Cô dâu của tôi, rốt cuộc cũng đến rồi!”

Tôi không nói gì, chỉ là chạy đến ôm chầm lấy cậu. Phải, tôi yêu cậu, rất yêu cậu. Và tôi rất hạnh phúc khi biết cậu cũng yêu tôi!

Cậu đẩy bờ vai tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi, cười nói, “Minnie, trao em cho anh, được không?”

“Đồ ngốc!” Miệng thì nói như vậy nhưnng bàn tay trái của tôi đã đưa ra trước mặt cậu rồi, chờ đợi một cái gì đó được chạm lên.

Cậu lại cười, cười đến sung sướng lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của tôi, lại cúi người hôn lên đó, bá đạo tuyên bố, “Em kể từ nay là của tôi!”

Tôi lại chìa ra bàn tay kia, hỏi cậu, ý bảo chiếc còn lại đâu. Cậu nhìn tôi đến ngây ngốc, rốt cuộc lại cốc lên đầu tôi, xong rồi lấy ra một chiếc nhẫn khác đặt vào lòng bàn tay tôi, sau lại tự chìa bàn tay trái của mình ra trước mặt tôi. Tôi cười, nước mắt lại chảy ròng, đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, đặt lên môi hôn xuống. Trong tiếng thút thít tôi tuyên bố, “Anh từ giờ chính là của một mình em, Jo Kyu Hyun!”

“Ngốc, sao ngày cưới lại khóc thế này!” cậu lấy tay lau đi nước mắt tèm hem trên mặt tôi, cúi người ngoặm lấy đôi môi đã sớm ửng đỏ.

“Ta tuyên bố, hai con bây giờ là vợ chồng!” cha sứ rốt cuộc bây giờ tuyên bố câu nói trọng đại của một buổi hôn lễ. Vừa tuyên bố xong đã chạy ù vào bên trong nội thất, biến mất tăm hơi.

“Anh yêu em, Minnie.”

“Em cũng vậy!”

“Minnie này…”

“Hỡ?”

“Em xem tối nay anh trừng trị em thế nào, dám lơ anh!” Cậu mặt nguyên dạng sắc lang nhìn tôi làm tôi thoáng chốc không rét mà run.

--ô—

Bên trong nội thất thánh đường, vị cha sứ khóc ròng ôm lấy một chàng trai cao hơn cha sứ một chút, thút thít bảo, “Cá, khỉ cũng muốn kết hôn!”

Lại chỉ nghe chàng trai bị gọi là cá kia cốc lên đầu cha sứ một cái, mắng yêu, “Đồ ngốc! chúng ta mới kết hôn hôm qua còn gì!”

Cha sứ lại thút thít, “Muốn lần nữa!”

Chàng trai kêu cá lại bảo, “Ngốc, không cần, cưới một lần mới thiêng liêng.” Nói xong liền nghĩ ngợi hồi lâu, “Khỉ này, chúng ta đi hưởng tuần trang mật đi!”

Cha sứ nhìn chàng trai kêu cá kia, rốt cuộc hanh phúc gật đầu, “Được! Muốn đi bây giờ!”

Chàng trai kêu là cá kia nhéo chóp mũi cha sứ, yêu thương bảo, “Thay đồ đã, chỉ tại thằng Kyu hại khỉ của anh  phải giả làm cha sứ như vậy, hôm nào anh phải trả thù!”

Cha sứ, chính là chàng trai kêu là khỉ nhìn chàng trai kêu là cá, “Ngốc, nhờ nó làm cha sứ cho tụi mình hôm qua còn gì, giờ mình giúp lại, xem như huề đi!”

“Ừm ha! Thôi thay đồ mau còn đi!” chàng trai tên cá thúc giục.

Cha sứ nhanh chóng thay đồ biến thành một chàng trai xinh xắn hơi gầy, nhưng quả thực là xinh. Hai người ôm nhau thắm thiết, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt chẳng khác gì cặp đôi mới cưới đang hôn nhau trong giáo đường kia.

End.

-----

Mọi chuyện sẽ thêm sáng tỏ vào phần KyuHyun version, mong mọi người ủng hộ a >_<
Aishhh, văn chương ngày càng lủng củng :-<